Thông tin tài liệu:
Buổi chiều cuối tháng tư, màu nắng vàng gắt, không khí oi nồng thật khó chịu. Bên cạnh Thùy Linh mặc quần lửng áo không tay màu xanh nhạt điểm hoa trắng thật dễ thương, Diệp Trúc mặc quần kaki lửng màu cà phê sữa và áo dây màu trắng. Tuy áo dây màu trắng nhưng vẫn không làm lu mờ làn da trắng như tuyết của cô. Hai đứa đang nửa nằm nửa ngồi trên thảm cỏ trong công viên Tao Đàn. Có gần một tháng rồi mới có dịp đi chơi với nhau. Nhỏ Thùy Linh vừa về...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Ánh sáng tình yêu P6Tác Giả: Phương Hồng Thủy ÁNH SÁNG TÌNH YÊU PHẦN SÁU B uổi chiều cuối tháng tư, màu nắng vàng gắt, không khí oi nồng thật khóchịu. Bên cạnh Thùy Linh mặc quần lửng áo không tay màu xanh nhạt điểm hoatrắng thật dễ thương, Diệp Trúc mặc quần kaki lửng màu cà phê sữa và áo dâymàu trắng. Tuy áo dây màu trắng nhưng vẫn không làm lu mờ làn da trắng nhưtuyết của cô. Hai đứa đang nửa nằm nửa ngồi trên thảm cỏ trong công viên Tao Đàn. Cógần một tháng rồi mới có dịp đi chơi với nhau. Nhỏ Thùy Linh vừa về Sài Gònsau hai mươi ngày đi vẽ trên cao nguyên Đà Lạt. Đúng ra phòng tranh của ThùyLinh đã được mở ra. Nhưng những người giúp đỡ tổ chức triển lãm đề nghịThùy Linh nên vẽ thêm. Thế là nhỏ khăn gói lên cao nguyên! Diệp Trúc khẽ lay bạn: - Mày đang nghĩ gì đó? Không nghĩ gì cả ! Tao đang tận hưởng cảm giác khoan khoái dễ chịu ở tạinhà mình! - Lãng mạn vừa thôi nữ họa sĩ à. Thùy Linh cười: - Tao đang nói thật lòng chứ bộ. Mày biết không Đà Lạt là xứ sở thần tiên aicũng ước ao đến du lịch hoặc ở lâu dài. Riêng ta thì lại khác. Chỉ có về Sài Gònnày tao mới có cảm giác được ở tại nhà mình, thật thoải mái dễ chịu. Thùy Linh trỗi dậy, vén mấy sợi tóc lòa xòa trên trán diệp Trúc rồi ngắm bạngiây lâu: - Còn mày, lúc này ra sao rồi? Hãy kể cho tao nghe đi Diệp Trúc. - Mày muốn nghe về chuyện gì? - Diệp Trúc thờ ơ. - Giả nai hay không ngây thơ thật. – Thùy Linh phát nhẹ vào vai bạn - màythừa biết là tao muốn biết tình hình sau khi xảy ra chuyện đó. Bình Nguyên bâygiờ tỏ thái độ với mày thế nào? Diệp Trúc bực dọc:www.phuonghong.com 122 www.taixiu.comTác Giả: Phương Hồng Thủy ÁNH SÁNG TÌNH YÊU - Thôi đi, nhắc tới hắn là tao phát ói đây nè. - Gì ghê vậy?! Diệp Trúc lồm cồm ngồi dậy: - Ai đời hắn dám đặt điều kiện với tao! Bảo tao hãy làm bạn gái của hắn. Thùy Linh cũng ngồi dậy theo bạn: - Như vậy...hai người lại cự nự om sòm nữa? Diệp Trúc lắc đầu: - Hắn cũng biết thân biết phận mình xi cà que nên chưa động tĩnh gì. Taocũng đã tuyên bố hưu chiến, đợi khi nào giò cẳng hắn khỏi hẳn! - Cái giò gãy đó chưa tháo bột à? - Mới tháo hơn tuần lễ nay. Thùy Linh khoanh tay bó gối và tựa cằm lên: - Nhiều khi bất chợt nghĩ đến chuyện của mày tao thấy cũng hay hay! Hồi đómày với Bình Nguyên y như trâu trắng, trâu đen. Bây giờ gần chục năm mớigặp lại mà vẫn chẳng thiện cảm gì nhau. Kỳ ghê! Diệp Trúc thoáng bâng khuâng: - Ừ, tao cũng thấy lạ nữa ! Nhiều lúc nhìn hắn đi lò cò với cái chân bó bộtnặng trịch tao cũng hơi tội nghiệp. So với hắn, tao bị nhẹ hơn nhiều. Thùy Linh choàng vai Diệp Trúc, hạ giọng: - Sao rồi? Có phải mày đã cảm thấy mềm lòng với Bình Nguyên? Ê ê, chờtao nói hết đã ! Theo tao khách quan nhận thấy thì Bình Nguyên rất khá. Đẹptrai, trí thức, có năng lực và còn là con trai duy nhất của nhà giàu. Với lại, taocảm thấy hôm đấu võ với mày hắn đã rất nương tay, nếu không thì mày chẳngnhững trật khớp tay mà hai chân hai tay đều lìa lọi hết rồi! Như vậy chứng tỏhắn có tình ý với mày đó nhỏ à. - Mày chỉ giỏi suy luận bậy bạ. Nhìn mọi việc đủ màu sắc y như bức tranhmày vẽ vậy. hắn ghét tao như quỉ, tao cũng hận hắn tận xương tủy luôn. Khôngcó chuyện thay đổi đâu. Thùy Linh cười nhẹ:www.phuonghong.com 123 www.taixiu.comTác Giả: Phương Hồng Thủy ÁNH SÁNG TÌNH YÊU - Suy cho cùng cuộc đời cũng là một bức tranh. Bức tranh với nhiều màu sắctương phản! Mày đừng tuyên bố chắc nịch như vậy. Tương lai là tương lainhưng không ai biết chắc sẽ ra sao ngày sau đâu. Tao chỉ sợ... - Mày sợ gì? - Tao sợ mai mốt mọi việc sẽ thay đổi, mày sẽ thấy Bình Nguyên không còndễ ghét nữa. Diệp Trúc chỉ cười. Còn khuya mới có chuyện đó . Chợt cô nhíu mày. Ai như là hắn?!... Cô chú ý nhìn kỹ hơn...đúng là hắn! Hắn đang rượt đuổi vui đùa với một côgái. Hai người rất tình tứ. Cô gái mặc váy ngắn, khi chạy vạt phất lên phô trọncặp đùi trắng nõn. Cô ta chỉ làm bộ làm tịch vậy thôi. Loáng sau Bình Nguyênđã bắt được. Giữa thanh thiên bạch nhật, họ ngả ngớn trong tay nhau. Diệp Trúc buột miệng: - Ngứa mắt quá đi thôi. - Hả? Mày nói cái gì? - Thùy Linh ngơ ngác nhìn bạn. Bạn cô đang bìnhthường sao bây giờ cái mặt bí xị trông khó coi quá. - Thôi mà Bình Nguyên! Buông em ra đi! Cái giọng nũng nịu và giọng cười khúc khích lả lơi vọng đến lọt vào taiThùy Linh và...cô đã hiểu. Cô lẩm bẩm: - Đúng là cà chớn! Hắn muốn gãy thêm giò nữa thật rồi. Diệp Trúc vụt đứng dậy: - Đi thôi Thùy Linh! Tụi mình phải đến chỗ nào đó ăn ngon ngon một chútchứ! Tao ra ngoài trước, giao mày lấy xe nha. Cô đi nhanh như chạy. Thùy Linh ...