Thông tin tài liệu:
Ăn cơm dưới nhà hàng xong .Diệp Trúc lên phòng. Bình Nguyên chạy theo cô hỏi: - Tối nay cô thích đi đâu? Cô đáp khô khan: - Tôi hơi mệt, muốn ngủ sớm thôi. Bình Nguyên gật đầu: - Ừ phải. Tôi cũng thấy mệt quá, phải nghĩ ngơi mới được. Chúc ngủ ngon nhé. - Cảm ơn. Bình Nguyên tựa vào lan can thang lầu nhìn theo Diệp Trúc, cô bước đi ung dung không hề ngoái lại. Nguyên cắn môi, hiện tại anh như rơi vào ngõ cụt! Không còn cách nào sao?...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Ánh sáng tình yêu P7Tác Giả: Phương Hồng Thủy ÁNH SÁNG TÌNH YÊU PHẦN BẢY Ă n cơm dưới nhà hàng xong .Diệp Trúc lên phòng. Bình Nguyên chạytheo cô hỏi: - Tối nay cô thích đi đâu? Cô đáp khô khan: - Tôi hơi mệt, muốn ngủ sớm thôi. Bình Nguyên gật đầu: - Ừ phải. Tôi cũng thấy mệt quá, phải nghĩ ngơi mới được. Chúc ngủ ngonnhé. - Cảm ơn. Bình Nguyên tựa vào lan can thang lầu nhìn theo Diệp Trúc, cô bước đi ungdung không hề ngoái lại. Nguyên cắn môi, hiện tại anh như rơi vào ngõ cụt!Không còn cách nào sao? Buổi tối ở thành phố cao nguyên với cái lạnh như ởmùa đông, thích hợp cho đi chơi bên người con gái đẹp. Bình Nguyên hoặc nằmchèo queo trong căn phòng rộng hoặc là ra ngoài tiền sảnh khách sạn và chongmắt ngó nam thanh nữ tú tay trong tay đi lại dập dìu ư? Ôi vậy thì còn quái gì làthú vị của đêm Đà Lạt chứ?...Bình Nguyên rơi vào chán nản và ấm ức vô cùng.Một cô gái anh từng ghét và gây sự đến mức muốn bạt tay cô ta. Nhưng cô ta lạicó sức hút mãnh liệt khiến anh muốn phớt lờ mà không sao lờ được. Cô tangang ngạnh, kiêu kỳ và dữ dội bao nhiêu. Bình Nguyên lại càng muốn tìm cáchchinh phục bấy nhiêu. Có cảm giác như ai đó đang nhìn mình chăm chú, Bình Nguyên ngẩng lên.Cô gái trẻ đứng cách anh vài bước. Anh ngờ ngợ. Cô gái tủm tỉm: - Anh chưa nhận ra là ai à? - Cô…trông quen lắm nhưng…?! Cô gái hờn dỗi: - Anh Bình Nguyên tệ vừa phải thôi chứ!? Cho anh ba phút nữa thôi nha.Vẫn không đoán được thì bị phạt à nha.www.phuonghong.com 148 www.taixiu.comTác Giả: Phương Hồng Thủy ÁNH SÁNG TÌNH YÊU Giọng hờn dỗi với ngữ điệu Đà Lạt chính tông làm Bình Nguyên buồn cười.Vẫn chưa thể nhớ được cô ta là ai. Cô xoáy tia nhìn dữ dội vào Bình Nguyên.Có lẽ mặt Bình Nguyên lúc này trông ngáo ộp lắm nên cô che miệng cười khúckhích. - A! nhớ ra rồi! Anh nhớ ra rồi! Bình Nguyên bật dậy reo vui và chụp lấy tay cô mà lắc thật mạnh: - Mỹ Nga! Cái kiểu che miệng cười khúc khích của em thì anh nhớ tới già! Mỹ Nga xìu mặt như quả bóng xì hơi: - Buồn quá! Vậy là hết được quyền phạt rồi!? Bình Nguyên cười lớn: - Đừng buồn nữa cô bé. Dù đã đoán ra nhưng anh vẫn sẵn sàng chịu phạt mà. Mỹ Nga vẫy tay reo lên: - Phải rồi. Em phạt anh vì cái tội suốt mấy năm qua về nước anh không hềliên lạc với em! Sao? Đáng bị phạt chứ? - Ừ, đáng! Ngay bây giờ nhé? À mà Nga đến đây gặp ai? Mỹ Nga sực nhớ: - Em đem vài món đồ của bà cô họ để quên ở nhà em. Sáng mai cô ấy về SàiGòn rồi. - Nhà em - Bình Nguyên ngạc nhiên. Mỹ Nga nói nhanh: - Lát nữa em sẽ nói. Anh Nguyên chờ em ở đây đừng đi đâu nha! Em sẽ trởlại ngay. Cô chạy đi, vội như nước tới vậy. Bình Nguyên mỉm cười một mình. không ngờ niềm vui, vui thật sự lại đếnvới anh giữa lúc anh buồn nẫu ruột gan! Mỹ Nga trở lại, nhanh như lúc đi. Bình Nguyên kéo tay Mỹ Nga qua nhàhàng. - Vào đây đi Mỹ Nga. Tại anh mới lên hồi trưa, buổi chiều lại chạy vòngvòng lo công việc, mệt phờ. Bây giờ nếu chọn điểm nào khác chắc chả ai kéothây anh về. Anh sợ chết lạnh lắm.www.phuonghong.com 149 www.taixiu.comTác Giả: Phương Hồng Thủy ÁNH SÁNG TÌNH YÊU - Em thông cho anh mà. Bây giờ bia hay rượu? - Cảm ơn sự rộng rãi của em. Bia đi! Anh thích bia Carlsberg - Bình Nguyênnói và gợi tiếp viên đem nguyên thùng mười hai lon đến. Vì là phạt nên mồi không cần thiết. Chủ yếu là bia. Mỹ Nga hào hứng khuibia. Carlsberg – bia tây chính hiệu, nồng nàn cho thêm sôi động giữa hai người. - Mấy năm rồi hả anh Bình Nguyên? - Hai năm bảy tháng...chấm chấm chấm? - Không đến nỗi tệ. Ngày giờ nhớ khá chính xác chỉ phạt nữa ly thôi. Còn lýdo vì sao không liên lạc với em, giải trình đi! - Rất nhiều lý do! Giữa lúc Bình Nguyên đang vui vẻ hàn huyên và hào hứng nâng ly cùng MỹNga thì Diệp Trúc xuất hiện. Cũng như Bình Nguyên, cô không sao ở đượctrong phòng. Phòng trọ cao cấp đầy đủ tiện nghi, cái lạnh không thể len vào.Nhưng sự cô đơn thì len vào tận ngóc ngách cuối cùng của con tim cô. Cô đơnkhủng khiếp!! Cô bật dậy khoác thêm măng tô, đội khăn len và ra khỏi phòngvà...cô nhìn thấy Bình Nguyên! Anh ta đang nói cười lả lơi với một cô gái trẻ. Thì ra anh ta mệt theo cái kiểunày!/ - Này anh ơi! Cho thêm bia đi nào! Bình Nguyên gọi người phục vụ, đúng lúc Diệp Trúc đi gần chỗ người phụcvụ ấy, Nguyên thấy cô, anh có lẽ đã ngà ngà. - Ô ! Anna đó à.. Tôi tưởng cô ngủ rồi chứ? Diệp Trúc quay lại, vài giây cân nhắc, cô tiến về phía Bình Nguyên và MỹNga, dừng lại khi còn cách họ một quãng. Anh cũng chưa nghỉ ngơi mà. Nói thật là tôi không ngủ được nên ra ngoài đidạo một chút. Tôi đi đây! - Ừ, cô đi nhé. Diệp Trúc không thèm chào Mỹ Nga, bụ ...