Thông tin tài liệu:
Sáng hôm sau, lúc Bình Nguyên và Diệp Trúc lên đường về Gò Công cũng là lúc ông bà Vạn Đại chuẩn bị lễ vật đến nhà ông Điền. Tối qua Bình Nguyên đã đề nghị ba mẹ làm vậy. Dĩ nhiên, nếu Bình Nguyên chưa hối thúc, ông bà Vạn Đại vẫn làm. Ông bà mong mối duyên này sẽ mau chóng kết thành mỹ mãn. Chi Mai mở cổng cho hai ông bà, cô tặc lưỡi tiếc rẻ: - Hai bác đến mà con lại phải đi học mất rồi? Bà Vạn Đại vuốt tóc cô, trìu...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Ánh sáng tình yêu P8Tác Giả: Phương Hồng Thủy ÁNH SÁNG TÌNH YÊU PHẦN TÁM S áng hôm sau, lúc Bình Nguyên và Diệp Trúc lên đường về Gò Công cũnglà lúc ông bà Vạn Đại chuẩn bị lễ vật đến nhà ông Điền. Tối qua Bình Nguyênđã đề nghị ba mẹ làm vậy. Dĩ nhiên, nếu Bình Nguyên chưa hối thúc, ông bàVạn Đại vẫn làm. Ông bà mong mối duyên này sẽ mau chóng kết thành mỹmãn. Chi Mai mở cổng cho hai ông bà, cô tặc lưỡi tiếc rẻ: - Hai bác đến mà con lại phải đi học mất rồi? Bà Vạn Đại vuốt tóc cô, trìu mến: - Đừng buồn con gái à. Rất có thể hôm nay bác và mẹ con sẽ đi mua sắm rồivề ăn trưa ở nhà. Trưa nay con về dùng cơm với bác nhé? - Dạ, chắc chắn con sẽ về đúng giờ! Hai ông bà sui gia! Hai đôi bạn thâmgiao! Mọi chuyện đều dễ dàng bàn bạc đi đến thống nhất. Bà Vạn Đại nói với bà Hương: - Chị à, Bình Nguyên muốn cưới sớm nhưng tôi nghĩ chúng ta cần nghe ýkiến của Diệp Trúc rồi hãy quyết định. - Dạ, em cũng nghĩ vậy. Ông Vạn Đại phát biểu: - Ý Diệp Trúc là quan trọng. Tuy nhiên tôi xin lưu ý hai anh chị nên độngviên Diệp Trúc đồng ý tổ chức sớm sớm một chút. Cứ để Bình Nguyên lôngbông hoài tôi chẳng yên tâm tí nào cả. Ông Điền cười: - Anh Đại yên chí! Gia đình tôi không đòi hỏi gì rắc rối đâu. Quan trọng làtình cảm và hạnh phúc dài lâu của hai đứa nó. Lễ đính hôn có thể châm chướccũng được mà. Ý kiến này lại bị phía nhà trai bất đồng . Bà Vạn Đại kêu lên: - Anh nói vậy đâu có được. Khó khăn Bình Nguyên mới cầu hôn Diệp Trúcđược. Tôi phải tổ chức đàng hoàng cho rõ ràng hai bên gia đình chứ. Ông Vạn Đại đưa tay:www.phuonghong.com 175 www.taixiu.comTác Giả: Phương Hồng Thủy ÁNH SÁNG TÌNH YÊU - Tôi tính vầy nghe. Hai đứa nó về, anh chị hỏi ý kiến Diệp Trúc xong thìcho tôi hay. Thứ bảy này tổ chức lễ đính hôn. Khoảng một tháng sau cho cướiluôn! Thế nào? Ông Điền, bà Hương gật đầu. Mọi người đã thống nhất. Bây giờ là phần củabà Vạn Đại. - Chị em mình đi mua quà cho hai đứa nhỏ nghe chị? - bà rủ. bà Hương. Sauđó ghé chợ mua thức ăn về nấu bữa trưa luôn. Tôi đã hứa sẽ nấu cho nó cùngăn! Bà Hương bật cười: - Chị nhé, chị đã hứa với Chi Mai vậy thì lát nữa em bắt chị vô làm bếptrưởng đó. - Không thành vấn đề ? Hai bà khoác tay nhau ra ngoài. Trông có vẻ rảnh rang nhưng thật ra nhiệmvụ của họ rất nặng nề. Trong vòng trên dưới ba tiếng đồng hồ họ sẽ phải chọnmua hơn mươi món nữ trang cho Diệp Trúc. Sau khi mua nữ trang là ghé chợmua thức ăn về làm bữa trưa. Hai người đàn ông ở nhà nhàn hạ hơn nhiều. Bàn cờ tướng bày ra và hai người đấu với nhau một cách chậm rãi thận trọngvà từ tốn. Ván cờ thứ nhất kết thúc ông Điền thắng. - Tôi biết anh cố tình nhường tôi mà. - Không dám đâu anh sui. Gì chứ cờ là tôi chơi hết mình à. Tại vừa rồi nướccờ của anh hiểm quá nên tôi đành chịu thua. - Vậy ta bày ván nữa há anh sui? - Đương nhiên. Mình còn phải kéo dài thời gian chờ hai bà ấy nấu cơm mà. Điện thoại reo. Ông Vạn Đại giục ông Điền: - Anh mau nghe đi. - Alô! - Ông Điền nhấc ống nghe - Ủa, là con à? - Ông nói với ông Vạn Đại -là Bình Nguyên đó. Nó hỏi anh chị có qua đây không?www.phuonghong.com 176 www.taixiu.comTác Giả: Phương Hồng Thủy ÁNH SÁNG TÌNH YÊU - Cái thằng này thật là...! anh để tôi nói chuyện với nó - Nhấc ống nghe,ôngVạn Đại cao giọng - nè Bình Nguyên! Con làm cái trò gì vậy hả? Bộ mày sợ bamẹ không chịu đi cưới Diệp Trúc cho mày hả? Nghe đây! Cưới hay không là docon đó. Con phải chắc chắn Diệp Trúc sẽ đồng ý làm vợ con. Rõ chưa tiểu tử? Ông Vạn Đại cúp máy ngay làm Bình Nguyên ngẩn ngơ. Nguyên và DiệpTrúc vừa đến . Tân Thành. Chưa phải giữa trưa nhưng nắng ở vùng biển đã gaygắt. - Ôi! Thích thật!- Diệp Trúc dang rộng đôi tay xoay người một vòng rồinghêu ngao câu hát - dưới nắng hồng tôi đi giữa Gò Công... - Cô háo hức chạy ra bãi cát như đứa trẻ. Biển cạn Gò Công có bãi cát màunâu đen, sóng xô làn nước ngầu đục. Không có bãi cát trắng thấp thoáng bóngphi lao và sóng xanh mơ mộng. Biển ở đây vẫn có sức quyến rũ mạnh mẽ đốivới Diệp Trúc. Nó cho cô một cảm giác thật gần gũi thân thương. Một khungcảnh mộc mạc đơn sơ của mái nhà quê mộc của ngoại năm nao... - Bình Nguyên! Anh mau ra đây coi nè. Còng gió nhiều quá trời luôn? Bình Nguyên chạy ra, lây niềm vui trẻ con của cô nhưng khuyến cáo: - Em chưa thật khỏe đâu. Coi chừng dang nắng là bị bệnh trở lại đó. - Không đâu. Em khỏe rồi mà. Anh xem con còng gió kìa! Nó chạy nhanhcòn hơn anh phóng xe phân khối lớn nữa. - Ừ, nó cũng hơi giống em. Kìa! Giơ cái càng lên trông sợ quá. Có điều nóngu hơn em nhiều. Em không có xe cát một cách vô ích như nó. Rồi, ta bái baimấy con còng gi ...