Danh mục

Anh sẽ đến P6

Số trang: 0      Loại file: pdf      Dung lượng: 262.19 KB      Lượt xem: 8      Lượt tải: 0    
Xem trước 10 trang đầu tiên của tài liệu này:

Thông tin tài liệu:

Từ đó Đan Uyên không còn nhốt mình trong phòng riêng, không còn chui trong vỏ ốc nữa. Đan Uyên thoát ra ngoài, chạy lung tung nói năng bừa bãi. Lúc nào cô cũng bảo Hoàng Lạc phải mở mắt ra: - Tôi bảo anh chết không nhắm mắt mà. Anh mở mắt mới thấy tội của mình. Cô luôn có những cử chỉ ngở ngẩn. Hết độc thoại nói chuyện với Hoàng Lạc, Đan Uyên lại hát ầu ơ ví dầu ru em bé. Đan Uyên còn xếp chiếc khăn bông nhỏ bồng bế hát đưa qua...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Anh sẽ đến P6Tác Giả: Song Mai – Song Châu ANH SẼ ĐẾN PHẦN VI T ừ đó Đan Uyên không còn nhốt mình trong phòng riêng, không còn chuitrong vỏ ốc nữa. Đan Uyên thoát ra ngoài, chạy lung tung nói năng bừa bãi. Lúc nào cô cũng bảo Hoàng Lạc phải mở mắt ra: - Tôi bảo anh chết không nhắm mắt mà. Anh mở mắt mới thấy tội của mình. Cô luôn có những cử chỉ ngở ngẩn. Hết độc thoại nói chuyện với Hoàng Lạc,Đan Uyên lại hát ầu ơ ví dầu ru em bé. Đan Uyên còn xếp chiếc khăn bông nhỏbồng bế hát đưa qua đưa lại. Cả nhà thấy cử chỉ bất thường của Đan Uyên, bắt đầu lo lắng. Mẫn Huy bảo: - Đan Uyên có vấn đề rồi. Cô ấy bị sốc vì bệnh, vì Hoàng Lạc đã chết. Ông Mẫn Kha nói nhanh: - Coi chừng nó điên thì khổ cả đám! Hãy đưa nó đi trị bệnh rồi trả về cho giađình. Khi không vướng của nợ. Chẳng phải khi không mà do cả nhà đồng tình rước Đan Uyên về đây đóchứ. Mẫn Huy muốn thốt lên lời phê phán. Nhưng bây giờ không phải lúc tráchcha trách mẹ nữa. Lỗi cũng do Mẫn Huy một phần, anh đã đồng ý... cưới ĐanUyên. Đan Uyên được đưa vào bệnh viện khám bệnh. Bác sĩ bảo do cô bị cú sốclàm chấn động tâm lý, tinh thần căng thảng nên phát sinh tâm bệnh. Đan Uyên bị tâm thần nhẹ nhưng cũng phải đưa đi bệnh viện điều trị. Nếukhông bệnh phát triển thì rất nguy. Cả nhà Mẫn Huy thống nhất đưa Đan Uyên vào bệnh viện tâm thần. BiênHòa điều trị. Lúc đầu Đan Uyên không chịu đi. Cô bảo: - Tôi chẳng có bệnh hoạn gì cả. Tôi chờ chết vì nhiễm HIV. Cuối cùng, Mẫn Huy cũng thuyết phục được Đan Uyên. Đưa cô vào bệnhviện, cả nhà mới thấy nhẹ nhõm đôi chút. Tại bệnh viện, Đan Uyên được chăm sóc rất kỹ.www.vuilen.com 94Tác Giả: Song Mai – Song Châu ANH SẼ ĐẾN Đan Uyên được các bác sĩ tâm lý, hỏi han, trò chuyện ân cần, Cô có dịp giảitỏa những ức chế trắc ẩn trong lòng lại được bác sĩ tư vấn nên tinh thần bớtkhủng hoảng. Bên cạnh đó, Đan Uyên cũng được cho uống thuốc đặc trị. Từ từ, Đan Uyên thấy không còn hoang mang trống vắng, thần kinh đượcxoa dịu, đầu óc nhẹ nhàng hơn, không như lúc trước cứ như dây đàn căng cứngsắp đứt. Đan Uyên đã tự làm chủ hành động, lời nói của mình nên những câu nói ngớngẩn lộn xộn cũng giảm dần. Sáng nay, sau khi đã được bác sĩ khám bệnh, cho uống thuốc và được tư vấn,Đan Uyên ra ngồi chơi ngoài băng đá. Ánh nắng lên. Những sợi nắng vàng tươi len qua cành cây thảm lá, rồi nhảymúa lung linh màu da trời xanh ngắt tạo nên bức tranh đẹp. Lại nhớ những bứctranh cát của Mẫn Huy.... Mới đây thôi mà ngỡ ký ức đã xa xôi lắm rồi. Bất chợt có tiếng kêu: - Đan Uyên! Đan Uyên đấy ư? Đan Uyên giật bắn người. Tiếng gọi của ai như từ cõi xa xăm mơ hồ vọnglại? Tiếng gọi của Hoàng Lạc? Không! Hoàng Lạc đã chết rồi mà! Tiếng ma quái nào vẳng đến đây. - Đan Uyên! Đúng là Đan Uyên! Đan Uyên ngơ ngác nhìn người đối diện. Ai? Bóng ma của Hoàng Lạc ư? Hoàng Lạc đừng hiện về quấy phá tôi. Anh đã về miền xa xăm cũng tại anhthôi. Chẳng lẽ anh muốn rủ Đan Uyên đi thật nhanh sao? Anh ác lắm. Anh đãgieo cho tôi! Hãy tránh xa tôi đi. Đưa hai tay dụi mắt. Đan Uyên lại nhìn trừng trừng người đối diện. Ánh mắtKhánh Toàn không rời khỏi từng cử chỉ của Đan Uyên. Anh ngạc nhiên quá đỗi.Trông Đan Uyên rất tiều tụy nét mặt bơ phờ, ánh mắt đờ đẫn mất vẻ tinh anh, cửchỉ ngơ ngác vụng về. Bộ quần áo bệnh viện rộng thùng thình. Khánh Toàn đang tự hỏi. Không biết anh có nhìn lầm với ai. Khánh Toàn khẽ hỏi:www.vuilen.com 95Tác Giả: Song Mai – Song Châu ANH SẼ ĐẾN - Cô là Đan Uyên phải không? Đan Uyên nở nụ cười ngô nghê: - Anh gọi tôi à? Đúng, tôi là Đan Uyên. Đền chết vẫn là Đan Uyên. Khánh Toàn vẫn chăm chú nhìn Đan Uyên. Vậy là Đan Uyên bị bệnh, bởithế trông cô có vẻ bất thường. Đan Uyên đến bệnh viện từ bao giờ nhỉ, saochẳng nghe Mẫn Huy nói. Không biết Đan Uyên có nhận ra Khánh Toàn? Anh chợt hỏi: - Cô có còn nhớ tôi không, Đan Uyên? Đan Uyên ngơ ngác: - Anh là ai? - Tôi là Khánh Toàn bạn của Mẫn Huy. Đan Uyên lắp bắp gọi như trong vô thức: - Khánh Toàn! Khánh Toàn à! Khánh Toàn vội nhắc: - Tôi ở Đồng Nai. Hôm đám cưới cô với Mẫn Huy, tôi làm chú rể phụ đó. Đan Uyên lẩm bẩm: - Khánh Toàn! Đồng Nai... Tranh cát... Có lẽ Đan Uyên không nhớ nhiều vì cô chỉ gặp Khánh Toàn có hai lần, hômđám cưới và hôm đến nhà anh lấy bức tranh về. Tuy thế, Khánh Toàn vẫn kiên nhẫn nhắc: - Mẫn Huy ở nhà tôi làm tranh cát. Hôm nọ cô có đến nhà tôi nhận bức chândung tranh cát mang về. Đan Uyên lầm bầm: - Bức chân dung tranh cát của tôi, Hoàng Lạc lấy rồi. Anh ta chết rồi. Đồlàm ăn gian dối. Tôi cũng s ...

Tài liệu được xem nhiều: