Truyện ngắn số 1: Anh sẽ là nét vẽ cuối cùng Trên cánh đồng vắng, làn gió heo may thổi, vần vũ làm rối mái tóc chàng trai. Từng áng mây màu vàng nhẹ bồng bềnh trôi vô định. Màu sắc hoang tàn nhuốm lên từng ngọn cỏ, mặt trời đang dần buông xuống,
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Anh sẽ là nét vẽ cuối cùng Anh sẽ là nét vẽ cuối cùng Tiểu Nhiên Truyện ngắn số 1: Anh sẽ là nét vẽ cuối cùngTrên cánh đồng vắng, làn gió heo may thổi, vần vũ làm rối mái tóc chàng trai.Từng áng mây màu vàng nhẹ bồng bềnh trôi vô định. Màu sắc hoang tàn nhuốmlên từng ngọn cỏ, mặt trời đang dần buông xuống, đâu đó trong không gian tĩnhlặng chỉ thấy buồn man mác.Chàng trai đặt tay nhẹ lên một giá vẽ cũ, bức tranh sơn mài nọ dường như còn vẽgiở, chỉ một nét duy nhất thôi là nó đã hoàn thành rồi...nhưng tại sao? Tại sao cònthiếu?Một giọt nước mắt rơi khẽ xuống mặt đất, chàng trai mím môi, khuôn mặt ấy hoànhảo, nét đẹp mang đậm phong cách lãng tử. Nhưng đôi mắt sao u buồn tê tái, nỗibuồn như một khoảng trống không sao bù đắp được. Anh đặt nhẹ cây sáo lên môi,không gian hoàng hôn thêm phần não nề...bản nhạc réo rắt, từng âm thanh nhưthấu lên trời cao, khiến từng hạt mưa lớt phớt rơi xuống, phủ kín mái tóc đen, phủkín cây sáo như những viên pha lê nhỏ bé, lại tưởng như nước mắt ai đó đang thầmrơi. Em có nghe thấy không? Có nghe thấy tiếng lòng anh không? Nếu như em có thểnghe, sao không quay về bên anh? Bức vẽ này, còn chưa hoàn thiện.Tiếng sáo trở lên run run, nước mắt đã tràn khóe mi, ướt đẫm khuôn mặt nhợt nhạt.Anh đang khóc, khóc không thể cầm được tiếng sáo của mình nữa. Nỗi đau vềngày người con gái anh yêu ra đi tưởng vẫn còn hiện rõ nơi đây..................................Anh thích ngắm cô vẽ, dáng vẻ yêu kiều ngồi dựa vào thiên nhiên, bàn tay thon dàithanh thoát vẽ lên những bức tranh đẹp đẽ nhất thế gian. Anh thích ngắm cô cười,nụ cười tươi tắn như ánh nắng ban mai. Anh thích hôn cô, hôn đôi môi mềm mạilúc nào cũng hồng như cánh hoa đào còn e sương. Cô hay ngồi ở đây, vẽ những gìcô thích. Lúc nào trên tai cô cũng đeo một chiếc headphone màu hồng,...anh biếtcô nghe gì, một bản nhạc không lời, không giai điệu, một khoảng trắng xóa...Cô mất khả năng nghe từ khi sinh ra.Cô chẳng bao giờ nghe thấy anh nói gì, cô chỉ có thể hiểu chúng qua ánh mắt, quacử chỉ dành cho người khiếm thính. Cô thấy anh hay thổi sáo, ngồi cạnh cô, cô vẽtranh, anh thổi sáo. Cô ước mình có thể nghe thấy bản nhạc của anh, cô ước mìnhnghe thấy giọng nói ấm áp của anh.Họ đến với nhau, đơn giản vì sự đồng điệu giữa những đôi mắt, họ nhìn nhau rấtlâu, chẳng bao giờ chớp mắt. Tình yêu cứ thế, giản dị như một cánh sen trắng...Anh hay bước đến sau lưng cô, nhìn cô lẳng lặng vẽ bức tranh của mình. Anh nói: Anh yêu em! cả ngàn vạn lần, đến nỗi anh không thể dừng nói yêu cô, nhưngsau mỗi lời tỏ tình, lại một giọt nước mắt buông mình rơi xuống. Cô không thểnghe thấy anh, không nghe anh nói rằng anh yêu cô như thế nào.Đôi khi, tiếng yêu dù không nói ra cũng có thể cảm nhận được nhau. Bằng sự dunghòa của hai trái tim...Anh hay ôm cô vào lòng, thủ thỉ vào tai cô những điều anh muốn nói, anh muốn kểdù cho cô chẳng thể nghe thấy đi chăng nữa. Cô thuần khiết như một bông hoa mớichớm nở, anh thấy tội lỗi mỗi khi đặt môi lên môi cô. Nhưng anh không sao quênđược cảm giác ấy.Cô hay vẽ anh từ xa, vẽ anh bằng tình yêu của cô. Đôi khi bờ vai cô run lên bầnbật, cô đã ước, một điều giản dị thôi, hãy cho cô có thể nghe được, chỉ một giâythôi, tiếng nói của anh.Và, cuộc sống không yên ả như vậy, sóng gió ập đến khi tình yêu của họ vừa mớira hoa...còn quá bé nhỏ...Ngày hôm ấy, cô qua đường, như thường lệ, chiếc tai nghe vẫn nằm trên tai nhưmột sự che dấu. Tiếng còi xe inh ỏi, tiếng la hét của mọi người, và cả tiếng kêutuyệt vọng của anh, ở bên kia con đường...Cô ngã xuống, như một nhành hoa lìacành, tàn lụi, tang thương. Dòng máu nhuốm đỏ chiếc váy trắng, anh chạy đến, ômchầm lấy cô, cố cứu vớt những gì còn sót lại từ đôi mắt ấy. Cô ngập ngừng, ánhmắt đã ướt nước...giọng nói như lạc mất. Anh gào lên:- Anh yêu em...đừng xa anh...đừng...anh yêu em...Cô đặt bàn tay run rẩy lên má anh...- Em có thể nghe thấy...em có thể mà...em cũng yêu anh...Trong một lúc nào đó, sự kì diệu của tình yêu đã khiến cô lắng nghe được giọngnói của anh, một lúc nào đó, tình yêu sẽ giúp họ đến bên nhau... Anh biết không? Em có thể nghe thấy giọng nói của anh rồi đấy, giọng anh ấm ápquá, em muốn nghe anh hát thật nhiều, hãy nói yêu em....nói thật nhiều rằng anhyêu em đi.............Mưa vẫn rơi, vẫn bay bay trong cơn gió vô hình. Cánh đồng yên tĩnh, chỉ còn lạigiá vẽ trơ trọi, không một bóng người...Tất cả đã biến mất, anh đã tan ra với gió,hòa vào cũng mây trời...chỉ đâu đó, trên bức tranh ấy...nét vẽ cuối cùng đã hoànthiện...Ill love you till I dieDeep as seaWide as skyThe beauty of our love paints rainbowsEverywhere we goNeed you all my lifeYoure my hopeYoure my prideIn your arms I find my heavenIn your eyes my sea and skyMay life our love paradise. ...