Những mùa hè của thời thơ ấu, không khí tràn ngập mùi hương cỏ dại và mùi bánh pizza làm cho cái nắng gắt như nhạt đi và mong manh hơn. Chúng tôi học làm người lớn, cố tỏ ra tư lự với nụ cười buồn rầu thường trực. Khế ước! Một buổi sớm mùa xuân, Hà Tặc, gã trai cùng lớp với tôi, sửng sốt khi nhìn thấy Mai Mai lần đầu tiên. Không kìm được, gã reo lên đầy kinh ngạc: “Trời, đẹp quá!” “Chị là người ở đâu thế, trông chị rất đặc biệt!”...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Anh trai em gái P1Tác Giả:Tào Đình ANH TRAI EM GÁI Phần 1 N hững mùa hè của thời thơ ấu, không khí tràn ngập mùi hương cỏ dại vàmùi bánh pizza làm cho cái nắng gắt như nhạt đi và mong manh hơn. Chúng tôihọc làm người lớn, cố tỏ ra tư lự với nụ cười buồn rầu thường trực. Khế ước! Một buổi sớm mùa xuân, Hà Tặc, gã trai cùng lớp với tôi, sửng sốt khi nhìnthấy Mai Mai lần đầu tiên. Không kìm được, gã reo lên đầy kinh ngạc: “Trời, đẹp quá!” “Chị là người ở đâu thế, trông chị rất đặc biệt!” “Chị học trường nào?” “Chị tên gì?” “Sao khinh người thế?” Gã hỏi liền một thôi một hồi; lần đầu tiên cảm thấy lăn tăn về sức hấp dẫncủa mình đối với người khác giới. Mai Mai nhìn Hà Tặc, lại nhìn tôi, nụ cười hồn hậu, vẻ bình thản, êm đềmnhư mặt nước mùa thu. Mai mai mặc sơ mi trắng, bên trong là áo bó và váy đều màu hồng. Nắngxuân đã về nhưng không khí vẫn còn phảng phất hơi lạnh. Trông em tao nhã,tràn trề sức sống, ánh mắt như cười, như giễu cợt sự vụng về, bất cẩn của ngườiđối diện. Mai Mai đem bút và màu ra ban công ngồi vẽ. “Ông bạn, ích kỷ thật đấy, có cô bạn đẹp như vậy mà không sớm giới thiệuvới anh em!?” Hà Tặc lại quay đầu về phía tôi, đùa đùa thật thật; đột nhiên nétmặt thoáng băn khoăn, gã lẩm bẩm: “Ồ, mà tại sao nàng lại không thèm để ýđến tớ nhỉ, “Trái tim không ngủ yên” của tớ bị tổn thương mất.” “Mai Mai không phải là bạn gái của tớ.” Tôi nói, thâm tâm cũng thấy hốitiếc. “Vả lại, Mai Mai không biết nói, làm sao trả lời cậu.” Hà Tặc chưa kịp phản ứng, đúng lúc đó cánh cửa bật mở, một cô bé đầuquấn khăn màu da cam tươi rói đường đột xông vào: “Em về rồi đây! Hôm naychúng ta ăn món nem công hay chả phượng?” Hà Tặc nhìn người con gái nhanh nhảu, nhí nhảnh như một con chim từ trêntrời rơi xuống, lại nhìn cô gái đang miệt mài vẽ tranh ngoài ban công. Khôngthể tin được. Cô ấy, cô ấy… họ là…?”www.vuilen.com 1Tác Giả:Tào Đình ANH TRAI EM GÁI Tôi mỉm cười, giải đáp thắc mắc của cậu ta. “Rất đơn giản. Họ là chị em sinhđôi.” 1. Tâm sự của tôi Tôi lại nằm mơ thấy Hồ Khả. Lần này tôi mạnh dạn hơn, hình như còn cónhững hành động không đứng đắn với nàng nữa thì phải. Khi tỉnh giấc, vừa mở mắt đã bắt gặp ngay đôi mắt to, đen tròn của Mai Mai.Em đang lặng lẽ cúi xuống bên giường, nhìn chằm chằm vào chỗ tôi để bàn tayphải ở đũng quần. “Ồ, Mai Mai!”. Tôi đã tỉnh hẳn, người đẫm mồ hôi. “Sao em lại ở đây?” Tôibối rối rút tay về, hoàn tàn bất ngờ vì sự xuất hiện lặng lẽ như bóng ma của côem gái. Vốn định làm ra vẻ không có chuyện gì xảy ra, nhưng bắt gặp ánh mắt củaem, tôi lại càng lúng túng không biết để tay vào đâu. Tôi đành cố ho khan vàitiếng để có thời gian trấn tĩnh. Tôi vừa muốn tỏ ra là một người ông anh traihiền lành nói với cô em gái rằng chuyện đó là bình thường, vừa muốn chứng tỏmình là đàn ông cảnh cáo cô lần sau vào phòng của người khác giới thì phải gõcửa. Khi tôi còn chưa biết nên mở đầu thế nào thì Mai Mai đã đứng lên, giơ tay rahiệu đã đến giờ ăn cơm, rồi đi ra. Thì ra em vào gọi tôi ra ăn sáng. Em đã nhìn thấy cái lẽ ra không nên thấy. Tôi nhìn chằm chằm vào cái quần lót đang cầm trên tay, lại liếc nhìn cánhcửa em vừa khép vào, không biết làm thế nào mang cái quần vào nhà tắm đểgiặt. Chắc em sẽ không tiết lộ chuyện này đâu, tôi tự trấn an. Lần đầu tiên cảm thấy may mắn bởi vì em không biết nói. Nhưng đó chỉ là ýnghĩ thoáng qua. Sự thực em là đứa trẻ đáng yêu – một đứa trẻ câm đángthương. Có lẽ tôi đã chần chừ khoảng nửa tiếng trong phòng, cuối cùng kiên quyếtném cái quần lên giường, cắm cúi ra khỏi phòng, làm như không có chuyện gìxảy ra. Tôi đi thẳng vào nhà tắm. Trong lúc vội vã đã giẫm vào con mèo của AnAn khiến nó kêu thảm thiết. Rửa mặt, chảy đầu xong, tôi đường hoàng ngồi vàobàn ăn với kiểu tóc như của một học giả. Lúc đó Mai Mai và An An đã ăn đượcmột nửa. Vừa ngồi vào bàn tôi đã nhận ra cặp mắt tinh nghịch của An An đang liếc tôicười. Tôi nói: “Con lỏi này, không ăn mau đi còn ngồi cười cái gì? Trông chịkia kìa, người ta lịch sự, nhã nhặn là thế, không biết làm sao mẹ lại sinh ra haichị em sinh đôi khác nhau đến thế cơ chứ? Ai lại vừa ăn vừa cười suốt bữa nhưwww.vuilen.com 2Tác Giả:Tào Đình ANH TRAI EM GÁIvậy?” Tuy nhiên, phải thú thực là cái kiểu cười này của nó khiến tôi không thểkhông cảnh giác. “Anh, Mai mai nói là anh nằm mơ.” An An bắt đầu. Vừa nói câu đó, An An vừa gắp thức ăn nhưng tôi biết, nó đang nhìn trộmtôi. Vừa bê bát cháo lên thì nghe thấy vậy, mặt tôi đỏ lựng, chỉ muốn chui tọtvào bát cháo cho xong. Tôi liế nhìn Mai Mai; em đang bình thản bóc trứng,dường như không để ý đến cuộc đối thoại ...