Danh mục

Anh trai em gái P14

Số trang: 0      Loại file: pdf      Dung lượng: 206.79 KB      Lượt xem: 4      Lượt tải: 0    
10.10.2023

Phí tải xuống: miễn phí Tải xuống file đầy đủ (0 trang) 0
Xem trước 10 trang đầu tiên của tài liệu này:

Thông tin tài liệu:

Nằm viện một tuần, tôi cơ hồ quên đường về nhà. An An bảo tôi mắc bệnh lú lẩn tuổi già. Con bé An An cuối cùng cũng thể hiện bản lĩnh khi tôi xuất viện; điều kỳ lạ là mẹ hầu như không mắng nó. Mẹ chỉ nhắc con gái ở ngoài phải cẩn thận, An An trang nghiêm gật đầu. Ra khỏi viện, nghĩ đến cảnh ngồi xe về nhà, tôi nói với em gái là tôi không thể ngồi nổi nữa, dù trên xe có chỗ ngồi thì tôi vẫn đứng! “Khi người ta...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Anh trai em gái P14Tác Giả:Tào Đình ANH TRAI EM GÁI Phần 14 PHỤ NỮ VÀ BÓNG ĐÁ N ằm viện một tuần, tôi cơ hồ quên đường về nhà. An An bảo tôi mắcbệnh lú lẩn tuổi già. Con bé An An cuối cùng cũng thể hiện bản lĩnh khi tôi xuất viện; điều kỳ lạlà mẹ hầu như không mắng nó. Mẹ chỉ nhắc con gái ở ngoài phải cẩn thận, AnAn trang nghiêm gật đầu. Ra khỏi viện, nghĩ đến cảnh ngồi xe về nhà, tôi nói với em gái là tôi khôngthể ngồi nổi nữa, dù trên xe có chỗ ngồi thì tôi vẫn đứng! “Khi người ta biết nằm lại ngồi suốt một tuần liền mới nhận thấy việc đi lạithật là thú vị”. Ra đến bến xe, mẹ nói: “Dương Dương vừa xuất viện, không thể chen trênxe buýt được, gọi tắc xi thôi.”. …… Về nhà, mẹ đích thân xuống bếp, tôi lại được thưởng thức món ăn quê nhà vàhương vị quen thuộc. Khi mẹ nấu ăn, tôi đứng bên cạnh, mẹ bảo tôi đi nghỉ, tôi bảo thích nghe mẹcằn nhằn. “Mẹ cằn nhằn lúc nào! Cô hàng xóm bán rau ngoài chợ mới đúng là kẻ lắmđiều, cô ấy thích xen vào chuyện của người khác. Mẹ xưa nay làm việc dứtkhoát, không bày đặt nọ kia! Ngày xưa cha con thích mẹ cũng vì điểm ấy…”.Sau đó tôi đi lấy ghế ngồi trong bếp nghe mẹ nói, khỏi lo vốn từ của mẹ nghèonàn. Hôm đi học đầu tiên sau khi xuất viện thì gặp trận thi đấu bóng đá. Tôi vốn không định tham gia vì chân vẫn còn yếu. Hà Tắc nói một câu đầyẩn ý: “Vương Quân cũng tham gia”. “Hắn tham gia hay không việc quái gì đến tớ! Hắn không xứng là tình địchcủa tớ! Người có mắt sẽ nhận ra ngau Hồ Khả thích tớ. Hắn chẳng là gì hết!”. Hà Tặc lắc đầu bỏ đi. Tôi liền chạy đến ghi tên, tự nhủ: “Bác sỹ đã dặn phảichịu khó tập luyện”. Hồi học phổ thông, tôi đá bóng như điên, tôi và mấy đứa bạn cứ đến giờ giảilao là đá bóng, mồ hôi nhễ nhại, cả lũ ra vòi nước công cộng rửa, nếu nóng quáthì gội đầu luôn. Sau đó bước vào lớp, dũng mãnh như anh hùng trước cái nhìnkhâm phục của bọn con gái…Nghĩ lại, bóng đá thực là thế mạnh của chúng tôi,bao giờ cũng rất hấp dẫn.www.vuilen.com 105Tác Giả:Tào Đình ANH TRAI EM GÁI Trận đấu còn chưa bắt đầu, sân vận động đã chật ních khán giả. Đa số lànhững nữ sinh xinh đẹp. Tôi thấy những thiếu nữ Trùng Khánh đáng yêu ấy thậttuyệt vời. Phụ nữ xem bóng đá khác nào người mù xem cưỡi ngựa. Họ chẳng hiểu gìvề bóng đá nhưng lại hăng hái chiếm chỗ, giống như đi xem các ngôi sao biểudiễn. Hõ cũng bình luận sôi nổi, cũng biết tên các ngôi sao bóng đá Châu Âu,cũng gào thét cổ vũ, cũng chỉ trích trọng tài. Nhưng có một chuyện đàn ôngkhông biết, đó là mâu thuẫn giữa họ khi bình luận về David Beckham vàRonaldo. Khi nhìn thấy Hồ Khả nổi bật trong đám nữ sinh đang bàn tán ồn ào, tôi cảmthấy sức lực dồi dào, thậm chí còn hận là không thể một mình tấn công cả đội.Tôi chửi đám hậu vệ, hồi phổ thông tôi chơi ở hàng tiên phong. Lúc đó Hồ Khả cũng nhìn thấy tôi, nàng mỉm cười chạy lại phía tôi. Hồ Khảmặc áo sát nách, tôi luôn khao khát đoá hoa bị cái váy ngắn màu tím đáng yêubó chặt. Khi nàng chạy, tôi để ý đến bộ ngực rắn chắc của nàng nảy lên theobước chân. Giấu trong bộ trang phục trả trung là cái có thể so sánh với mặt trờilúc giữa trưa! Nó có sức hấp dẫn khủng khiếp đối với mắt tôi. Hồ Khả rực rỡ hơn ánh mặt trời. Nàng chạy về phía tôi, nhìn tôi, tôi cảmthấy máu nóng sôi sục. Tôi suy tính nên đáp lại nụ cười của nàng thế nào. Phớtlờ tỏ ra vẻ không biết ư? Hay tỏ ra điểm tĩnh, đường hoàng? Tôi lập tức nghĩ ramột tư thế mà tôi cho là lý tưởng, ngẩng đầu nhìn lên trời, chờ đợi Hồ Khả đángyêu đến động viên. Tôi hy vọng nàng chạy đến với câu nói dễ thương nửa đùa nửa thật, đại loại:“Ồ, Dương Dương, anh mặc bộ thể thao trông rất điển trai! Lát nữa cho xin chữký nhé!”. Biết rõ nàng sẽ không nói như vậy, nhng vừa nghĩ đến đấy, tim tôi đã đậploạn xạ. Hà TTặc trông thấy bảo tôi: “Sao lại nhìn lên trời mà cười?”. Tôi khôngthèm bận tâm, nghĩ bụng cậu thì biết cái cóc khô gì. Sau đó tiếp tục ngắm trờichờ Hồ Khả đến. Bầu trời đẹp thật! Xanh ngắt không một gợn mây, xanh đếnnhức mắt. Lát sau nghe tiếng Hồ Khả đang nói phía sau: “Vương Quân cố nhé! Tớ vàcả mấy đứa cùng phòng đã bỏ phiếu cho cậu!”. Ngoái lại, thấy Hồ Khả đang nói với Vương Quân, miệng cười tươi, đôi mắtsáng tươi như nửa vầng trăng, Vương Quân mừng quýnh, rối rít như con chó,gật đầu lia lịa: “Chắc chắn. Chắc chắn rồi!”. Hồ Khả lại chạy đi. Khi nàng lướt qua, tôi không kìm được, gọi: “Hồ Khả!”.Nàng quay đầu nhìn tôi, nói một câu khiến tôi muốn té xỉu: “Trà ô hả?”. Càng nhìn Vương Quân tôi càng ngứa mắt. Tôi đã mắng hắn một trận trướcmặt Hà Tặc và A Thụ.www.vuilen.com 106Tác Giả:Tào Đình ANH TRAI EM GÁI “Cậu đang ốm, không nên quá xúc động, các ...

Tài liệu được xem nhiều: