Danh mục

Anh trai em gái P16

Số trang: 0      Loại file: pdf      Dung lượng: 215.26 KB      Lượt xem: 6      Lượt tải: 0    
Xem trước 2 trang đầu tiên của tài liệu này:

Thông tin tài liệu:

Ba con chuột nếm thử rượu của ba nước Mỹ, Trung, Nhật. Con chuột uống rưọu Mỹ đi ba bước thì ngã; con uống rượu Nhật đi hai bước; con uống sái rượu của Trung Quốc chạy về tổ cầm con dao vung lên, nói: “Mẹ kiếp, mèo đâu?”. Sáng sớm vừa mở máy đã có tin nhắn, An An mở xem, là tin nhắn của Hà Tắc, không cần xem cũng biết lại vẫn là những câu đùa vô duyên. Nhưng An An cũng kiên nhẫn nhắn lại, vừa đọc tin trả lời đã thấy hối hận, quả...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Anh trai em gái P16Tác Giả:Tào Đình ANH TRAI EM GÁI Chương 16 THAY ĐỔI B a con chuột nếm thử rượu của ba nước Mỹ, Trung, Nhật. Con chuột uốngrưọu Mỹ đi ba bước thì ngã; con uống rượu Nhật đi hai bước; con uống sái rượucủa Trung Quốc chạy về tổ cầm con dao vung lên, nói: “Mẹ kiếp, mèo đâu?”. Sáng sớm vừa mở máy đã có tin nhắn, An An mở xem, là tin nhắn của HàTắc, không cần xem cũng biết lại vẫn là những câu đùa vô duyên. Nhưng An Ancũng kiên nhẫn nhắn lại, vừa đọc tin trả lời đã thấy hối hận, quả nhiên anhchàng chẳng có chiêu gì mới! Cô dứt khoát xoá mẫu tin. Mấy ngày nay An An rất vui. Một là vì mẹ đến chơi; hai là, Liêu Văn Đạođúng là một người tốt. Mẹ đến, An An không còn thấy cô đơn, có thể đi đi về về. Một hôm, mẹ đưaAn An ra chỗ vắng, hỏi vết thương trên trán thế nào. An An sợ mẹ lo lắng, nóiđã khỏi hẳn, không còn cảm thấy gì nữa. Thực ra vào những ngày nóng nực, vếtsẹo rất ngứa. Mẹ vuốt nhẹ tóc An An, nhìn vết sẹo, bà đau lòng lắm. Nước mắtmẹ rơi xuống, bàn tay thô run rẩy lau: “Con, khổ cho con quá!”. Sự xót xa, đau đớn của người mẹ phát huy hết tác dụng trước mặt cô con gáiđáng thương. “Mẹ! Con không đau, mẹ đừng lo cho con. Mẹ xem, đã khỏi hẳn rồi”. An Ancầm bàn tay mẹ đặt lên trán, cười. “Sao lại khỏi hẳn được? Một vết sẹo to như thế, sau này chồng con thếnào!”. “Mẹ, mẹ nói gì thế? Mẹ không biết con gái mẹ có sức hấp dẫn thế nào haysao! Ha ha! Bao nhiêu người đang xếp hàng đấy”. An An cười kiêu hãnh. Bà bối rối nhìn con. Từ bé nó đã là đứa cả nghĩ, sao giờ lại cười thoải máinhư vậy. Nhìn vào mắt con, bà biết nó rất buồn. “Nhưng dù vết thương có khỏi, mẹ biết suốt đời con cũng không thể quên”.Nói đến đây mẹ nghẹn ngào, xoa mặt con gái, khuôn mặt đẹp nhưng đã khôngcòn nguyên vẹn. Mặc dù vậy nó vẫn tươi cười, không để cho người khác biếtvết thương trong lòng. “Con đừng trách chị!”. An An nhìn mẹ. Tóc mẹ bạc, sắc mặt cũng kém đi nhiều. Đó là mẹ cô, cũnglà mẹ của chị cô. An An đột nhiên không cười nữa. “Mẹ ôm con đi?”. An Annói, vẻ bình thản, mắt tinh nghịch, vui như không có tâm sự gì. Nhưng người mẹ rất đau lòng, bà ôm lấy con. “Con tôi! Con tôi!”, sau đókhóc như mưa.www.vuilen.com 128Tác Giả:Tào Đình ANH TRAI EM GÁI An An yếu ớt trong vòng tay mẹ, mắt nhắm nghiền, nghe những lời quenthuộc, lát sau cô lúng búng: “Lúc nhỏ con thích nằm trong lòng anh DươngDương như thế này, để anh ấy ôm con”. An An nói, giọng du dương như hoàiniệm, lại như nuối tiếc. “Nhưng sau mùa hè năm đó, con không dám gần anh nữa”. Mẹ đẩy An An ra, trách: “Ngốc ạ, đã bảo con bao nhiêu lần, không đượcnghĩ như vậy. Các con là anh chị em ruột, đều do mẹ mang nặng đẻ đau chíntháng mười ngày sinh ra. Sao có thể như vậy, con vẫn còn trách Mai Mai ư?”.Mẹ nói, vẻ không vui. An An nhìn mẹ, nghĩ tới câu mẹ nói lúc ôm cô: “Con tôi! Con tôi!” sao xótxa, đau đớn. Chắc mẹ cũng nói với chị như vậy, cũng bằng giọng thảng thốt:“Con tôi! Con tôi Em con…”. Chị cũng là con của mẹ! An An biết mẹ lại sắp kể chuyện kẹo đắng. Có một loại kẹo đắng, toả hươngthơm, rất đắng, nhưng đích thực là kẹo, vì thế có tên kẹo đắng. An An và Mai Mai ra đời, toả hương thơm say đắm lòng người. Giữa haingười có nỗi đắng cay, nhưng họ vẫn là cặp chị em song sinh thân thiết nhất. An An cười nói: “Con đùa ấy mà, con trách chị cái gì chứ? Vết sẹo trên tráncon liên quan gì đến chị, cứ cho là chị đẩy con, cũng chỉ là vô tình thôi. Mẹ nóivậy hoá ra con là người hẹp hòi sao! Tình cảm chị em đâu có vì vậy mà sứtmẻ!”. Bà mẹ nhìn con gái. Bà sợ những lời nói của mình chạm vào chỗ mẫn cảmnhất cuả con. Bà biết nó đang nói dối để bà yên tâm, nhưng dù có biết bà cũngchẳng thể làm gì. Dù sao hai đứa nó vẫn là con của bà. Bà lại ôm An An vào lòng, không nói gì. An An nghĩ tới biển đèn bên ngoài,đâu là ngọn đèn của riêng mình? Tự dung nghĩ tới Liêu Văn Đạo, chàng nhạccông cô quen qua mạng, người đã chỉ vạn ngọn đèn bên kia sông Gia Lăng hứatìm cho cô một ngọn đèn của riêng cô, để cô cảm thấy ấm áp trong mùa đông,để cô có thể cười thoải mái lúc vui, để cô khóc thoải mái lúc buồn, để cô có chỗdựa khi chơi vơi. Cô gửi gắm tất cả trong ngọn đèn đó. Nói tạm biệt anh trai, chị gái, ra khỏi nhà, An An nghĩ: Che giấu là việc mệtnhất, giả bộ là khó nhất. Cô phải giả bộ đáng yêu, hồn nhiên trước mặt anh traiđể anh thấy cô vui. Cô phải giả bộ ấu trĩ, nông cạn trước mặt chị gái để chị cảmthấy cô không thể tạo nên mối đe dọa cho ai. Cô phải tỏ ra độ lượng trước mặtmẹ để mẹ không thấy đau lòng. Cô yêu gia đình, nhưng cảm thấy sống như vậyquả là rất mệt. Nghĩ vẩn vơ thế nào, cô lại lên xe đến tượng đài Giải Phóng Quân. “Liêu Văn Đạo, em đang ở dưới nhà anh”. An An gọi điện cho Liêu.www.vuilen.com ...

Tài liệu được xem nhiều: