Một hôm, đột nhiên tôi nghe thấy tiếng ve sầu, mà tiếng kêu mỗi lúc một thêm gay gắt, liên túc không dứt. Nhìn lịch, thì ra đã là tháng Bảy. Nghĩ là, nếu nói tháng Sáu có chuyện gì quan trọng thì chỉ có sự thay đổi của Hồ Khả là đáng nói nhất. Hồ Khả đã trở thành phụ nữ. Hồ Khả sau khi trở thành phụ nữ càng kiêu ngạo, đó là điều làm tôi phiền lòng. Ngày 1 tháng Sáu, tôi gửi lời chúc mừng đến Hồ Khả. Trong tin nhắn trả lởi, nàng...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Anh trai em gái P17Tác Giả:Tào Đình ANH TRAI EM GÁI Chương 17 THÁNG SÁU M ột hôm, đột nhiên tôi nghe thấy tiếng ve sầu, mà tiếng kêu mỗi lúc mộtthêm gay gắt, liên túc không dứt. Nhìn lịch, thì ra đã là tháng Bảy. Nghĩ là, nếu nói tháng Sáu có chuyện gì quan trọng thì chỉ có sự thay đổi củaHồ Khả là đáng nói nhất. Hồ Khả đã trở thành phụ nữ. Hồ Khả sau khi trở thànhphụ nữ càng kiêu ngạo, đó là điều làm tôi phiền lòng. Ngày 1 tháng Sáu, tôi gửi lời chúc mừng đến Hồ Khả. Trong tin nhắn trả lởi,nàng mắng tôi một trận, cuối cùng chen một câu: “Không thèm chơi với anhnữa, đồ chết tiệt” nhưng trưa nào cũng xếp hàng ngay sau lưng tôi để mua cơm,như không có chuyện gì xảy ra, cứ nhìn thấy tôi là chạy chân sáo đến bên,khoác tay tôi, ríu rít: “Dương Dương!”. Hồ Khả thích gọi tôi là Dương Dương, nghe na ná như là “điên điên”.Đương nhiên tôi phản đối cách gọi đó. Hồ Khả không đoái hoài đến sự phản đối của tôi. Nàng nói chỉ cần anh hiểunghĩa của nó là được, người khác nói sao không cần quan tâm, rồi đưa ra mộtcâu, có vẻ rất triết lý: “Việc mình mình làm, thiên hạ vô cùng, biết đâu màtheo”. Tôi nghĩ thầm, nói thì đơn giản, bị người ta gọi là đồ điên, mà vẫn phải tươicười, đâu có dễ. Những ngày cuối cùng của tháng Sáu sắp trôi qua, những người bận rộn cóthể mệt đến chết, ví như tôi. Hằng ngày tôi phải chạy đôn chạy đáo vì các loạibài thi, xét cho cùng, cũng chỉ vì tương lai. Khi ở bên Hồ Khả lại càng thấy áplực, bởi vì câu mà Hồ Khả thích nhất là: “Khi nào chúng ta cưới? Tốt nghiệpxong cưới ngay có được không?”. Không đợi tôi trả lời, một mình nàng hoạchđịnh tương lai cho hau đứa; đột nhiên tôi nhận ra phụ nữ thật đáng sợ, họ thíchnhững giấc mơ hoàn mỹ, đầu óc họ không bao giờ suy nghĩ một cách rõ ràng,thực tế được. Vào ngày cuối cùng của tháng Sáu, Hồ Khả nhàn rỗi đến mứcbuổi chiều ra sân vận động ngồi ngắm đàn kiến chuyển nhà; sao lại có thể nhưthế được nhỉ? Thế giới của Hồ Khả luôn đơn giản, đơn giản đến mức không thểtưởng tượng. Tôi là người đàn ông đầu tiên của nàng, vì vậy nàng cho rằng nhấtđịnh chúng tôi phải làm đám cưới. Nàng chưa bao giờ nghĩ một ngày nào đó, tôisẽ có thể rời bỏ nàng. “Không thể. Chúng mình nhất định phải cưới”. Nàng khẳng định một cáchbướng bỉnh. “Anh muốn nói, nếu…ví dụ, nếu chúng ta gặp chuyện gì đó không thể…”.www.vuilen.com 138Tác Giả:Tào Đình ANH TRAI EM GÁI “Không có nếu, không có nếu gì hết!”. Hồ Khả lắc đầu quầy quậy, sau đónhìn tôi chăm chắm, tung ra vũ khí cuối cùng của nàng: “Nếu anh bỏ em, hãytrả lại sự trinh trắng cho em…”. Những lúc như vậy tôi đâu dám mở miệng, đó là tử huyệt của tôi. Hồ Khả đã trao cho tôi cái quý giá nhất của đời con gái. Nàng cảm thấychuyện đó vinh quang và hệ trọng đến mức cần lập bia kỷ niệm. Sau khi tỉnhdậy, nhìn thấy giọt hồng trinh nữ của mình trên tấm ga trải giường, nàng bậtkhóc. Lúc đó tôi sợ quá, cuống cuồng hỏi: “Vẫn còn đau sao?”. “Làm thế nào bây giờ?”. Nàng vẫn khóc, không thèm để ý đến tôi. “Cái gì? Làm thế nào? Em vẫn đau hả?”. Tôi lo lắng hỏi. Nàng đẩy tôi ra, nhìn vào mắt tôi, nói bằng giọng quả quyết chưa từng có:“Chúng mình nhất định phải cưới nhau!”. “Cưới? Nhưng nếu…” “Không có nếu gì hết! Nếu không anh trả lại sự trinh trắng cho tôi!”. Làm sao trả được đây? Đương nhiên là không thể trả. Toàn bộ máu trongngười tôi làm sao sánh được giọt máu hồng đó. Tôi không biết nói gì, thầmmắng mình ngốc thật, sao lúc trước không cắt phéng chỗ ga trải giường có dínhmáu đó đi! Sau khi Hồ Khả trao cho tôi sự trinh trắng của mình, nàng trở nên ngangbướng ghê gớm. Về sau lại phát triển đến mức hễ không hài lòng là đòi tôi trảlại sự trinh trắng khiến tôi muốn phát điên. Hà Tặc giễu tôi: “Ai bảo cậu dính vào hoa khôi? Mà lại là trinh nữ! Người tacó quyền làm cao”. Tôi lườm hắn, thầm nghĩ đây chẳng phải là kế sách của cậu sao? Hồ Khả rất cổ hủ. Theo nàng, hôn nhau đã là quá đáng lắm rồi. Mỗi khi tôiôm hôn nàng, nàng đều nhìn quanh rất cẩn thận, sau khi đã chắn chắn trên sânvận động hoàn toàn không có ai mới nũng nịu ép mình vào tôi, nói anh làm đi. Tôi nhìn trò khởi động như kẻ gian của nàng, có vẻ giống một liệt nữ anhdũng hy sinh, nhưng thực ra lại khiến tôi mất hứng. Nàng làm như tôi là chó sói.Có mấy lần tôi thực sự muốn trở thành soi, bất chấp hậu quả, cố thử tìm kiếmbông hoa bí mật trên người nàng. Nhưng mỗi khi bàn tay không kiểm soát đượccủa tôi đụng vào người nàng, Hồ Khả lại hét lên như bị chọc tiết, sau đó vừađấm vừa đạp tôi, mà bàn tay giữ chỗ ấy sao mà chặt thế, không thể nào gỡ rađược. Tôi buồn nẫu ruột. Tôi đã thấy nàng đẹp rực rỡ dưới ánh sáng ban ngày.Nhưng bộ ngực tròn căng và đoa shoa bí mật của nàng luôn là nỗi khao khátchưa được thoả mãn của tôi. Cả ...