Lúc tôi ngủ dậy thì đã đến giờ lên lớp. Lần đầu tiên tôi bật dậy mà không hề luyến tiếc. Tôi lao ra khỏi phòng ngủ, vừa đánh răng rửa mặt vừa cằn nhằn Mai Mai không đánh thức, rồi lao ra khỏi nhà mà không kịp buộc dây giày. Sáng nay có giờ tiếng Anh; ông giáo già dạy tiếng Anh là khắc tinh của tôi, Hà Tặc và A Thụ. Ông ta là giảng viên duy nhất vẫn giữ thói quen điểm danh khi lên lớp, hơn nữa không phải chỉ một lần trong một buổi...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Anh trai em gái P2Tác Giả:Tào Đình ANH TRAI EM GÁI Phần 2 Hồ Khả L úc tôi ngủ dậy thì đã đến giờ lên lớp. Lần đầu tiên tôi bật dậy mà khônghề luyến tiếc. Tôi lao ra khỏi phòng ngủ, vừa đánh răng rửa mặt vừa cằn nhằnMai Mai không đánh thức, rồi lao ra khỏi nhà mà không kịp buộc dây giày. Sáng nay có giờ tiếng Anh; ông giáo già dạy tiếng Anh là khắc tinh của tôi,Hà Tặc và A Thụ. Ông ta là giảng viên duy nhất vẫn giữ thói quen điểm danhkhi lên lớp, hơn nữa không phải chỉ một lần trong một buổi học. dường nhưđiểm danh là công việc thú vị nên ông mới có thể lập đi lập lại mà không thấyngán. Cho nên dù không muốn, tôi vẫn phải lên lớp. Đúng ra có thể nhờ người khác điểm danh hộ. Rất đơn giản, chỉ cần khi thầygọi tên thì người đó đứng lên thưa một tiếng: “Có” như trong những giờ họckhác – sinh viên lớp nào chả vậy, bao nhiêu học trò làm sao thầy nhớ hết. Vậylà tôi, Hà Tặc và A Thụ giao hẹn với nhau, mỗi khi có giờ tiếng Anh, chỉ cầnmột người lên lớp, trực thay cho cả ba. Nhưng một lần đến phiên A Thụ “trựcchiến”, sau giờ học, gã bực bội tìm tôi và Hà Tặc, hét tướng lên: “Tớ không đinữa!” Chúng tôi không kịp phản ứng. Cả hai đều thấy bực bội, không hiểu vìsao gã đột ngột bãi công. “Ông Sao (biệt hiệu của thầy tiếng Anh) vừa gọi Hà Tặc trả lời câu hỏi!” AThụ phẫn nộ nói. “Nhưng tớ không trả ời được, lúc đó tớ đang ngủ gật.” A Thụlàu bàu. “À hiểu rồi, bị tấn công bất ngờ chứ gì? Không ứng cứu được đồng đội phảikhông, thôi được, dù sao vẫn coi như cậu có công”, tôi dỗ dành gã. “Nhưng lúc sau ông già lại bảo: Em ngồi xuống. Câu hỏi này mời sinh viênLý Kiến Thụ trả lời.” Tôi nghe vậy, ngẩng phắt đầu, bắt gặp ánh mắt Hà Tặc, và chúng tôi cùngcười phá lên, cười đến đau cả bụng. Về sau A Thụ bãi công, gã nói gã không hợp tác với chúng tôi nữa. Sự đìnhcông của A Thụ khiến tôi và Hà Tặc đành phải ngoan ngoãn đi học, à mà không,đi điểm danh. Hôm ấy tôi đang chạy như bay trên đường lớn, giống như con tuấn mã phinước đại, đến khi phát hiện phía trước có người thì đã không ghìm được dâycương. Trời ạ, va phải tiên nữ!www.vuilen.com 8Tác Giả:Tào Đình ANH TRAI EM GÁI Tôi vội làm ra vẻ tốt bụng chạy đến đỡ tiên nữ đang ngồi trên mặt đường. “Tiên nữ… ồ không, dám hỏi cô nương, tại hạ làm cô bị đau ở đâu?” Nóixong tôi mừng thầm, may mà sáng nay chưa ăn gì, nếu không có lẽ đã nôn thốcnôn tháo vì cái kiểu tốt bụng đột xuất của mình. Hóa ra là Hồ Khả. Tôi ra vẻnhư vừa sực nhớ ra điều gì đó, “Còn không đau được sao?” Nàng gắng gượngngồi dậy, xuýt xoa, vẻ đau đớn. “Anh đùa đấy à? Cô nương nào? Tôi là HồKhả!” Tiên nữ phản bác tôi bằng một giọng Trùng Khánh rất chuẩn. Tôi đã biết tên cô từ lâu, mà có phải chỉ biết cô tên là Hồ Khả thôi đâu! Nghĩvậy nhưng miệng tôi lại nói: “Đến đâu cũng nghe mọi người nhắc đến tên HồKhả, không ngờ lại chính là bạn! Tôi đang định tìm bạn xin chữ ký!” Quả nhiên sắc mặt của tiên nữ có thay đổi, giọng dịu hẳn, nàng nói: “Lần sauđi đứng phải cẩn thận, ai lại mạo hiểm lao đầu như vậy, suýt nữa thì anh giẫmbẹp tôi rồi!” Nghe nàng nói, lại nhìn mặt nàng, tôi bỗng cảm thấy ấm áp trong lòng. Hồ Khả ngượng nghịu, đầu cúi thấp, hai má thoáng ửng hồng, vết hồngloang dần từ má đến tai. Đó chính là sức hấp dẫn của hoa khôi; chỉ cần một cửchỉ rất nhỏ cũng quyến rũ hơn hẳn các cô gái khác. Quả thực tôi rất thích cú vachạm này, lòng mừng rơn. Tôi có tật cứ có gì vui là quên ngay giờ học sắp tới.Tôi nói nhỏ với Hồ Khả: “Sáng nay bạn không phải lên lớp đúng không? Tôimời bạn đi ăn sáng nhé?” “Sao anh biết sáng nay tôi không phải lên lớp?” Nàng nhìn tôi nghi hoặc. “Em gái tôi học cùng lớp với bạn mà.” Tôi buột miệng nói ra ý nghĩ vừa xuấthiện trong đầu: “Đi thôi, còn nghĩ gì thế?” Hồ Khả không để ý đến chuyện tôi cố tình lảng tránh, tiếp tục hỏi: “Sao anhbiết tôi học lớp nào?” “À, em gái tôi thường nói về bạn, cái tên Hồ Khả nổi như cồn, ai mà chẳngbiết?” “Em gái anh tên gì?” Tôi nhận thấy cái kiểu tra hỏi đến cùng của nàng quả là đáng yêu, nhưngkhông có cách nào khác đành phải nói ra tên cô em gái An An. “Dương An?” Nàng lại nghi hoặc nhìn tôi. “Tôi không quen!” Tôi nghĩ thầm, em gái tôi học ở trường khác, cô mà quen với nó thì mới lạ.Trong khi tôi đang bối rối thì Hồ Khả đã nói: “Nhưng trong lớp, thực tình tôicũng chỉ biết tên một vài người, tôi không thích quan hệ rộng.” Rồi nàng cười, nụ cười đặc trưng của người Trùng Khánh, làm dịu đi cáinắng gay gắt. Tôi thở phào, nhìn nàng cười, thời tiết có vẻ dễ chịu hơn thì phải!www.vuilen.com 9Tác Giả:Tào Đình ANH TRAI EM GÁI Vậy, tôi mời bạn đi ăn sáng nhé! Bạ ...