Danh mục

Anh trai em gái P20

Số trang: 0      Loại file: pdf      Dung lượng: 212.05 KB      Lượt xem: 14      Lượt tải: 0    
tailieu_vip

Hỗ trợ phí lưu trữ khi tải xuống: miễn phí Tải xuống file đầy đủ (0 trang) 0
Xem trước 10 trang đầu tiên của tài liệu này:

Thông tin tài liệu:

Nghỉ hè có nghĩa là gì? Mùa hè, ngoài nóng nực có nghĩa gì nữa? Có nghĩa là các thiếu nữ ăn mặc hở hang. Tôi đi trên đường phố Trùng Khánh vào một ngày nóng nực, vừa vui vừa hoàng mang. Tôi không thể quen cái nắng khủng khiếp của mùa hè Trùng Khánh, nhưng lại rất thích cách ăn mặc của những người đẹp Trùng Khánh trong mùa nóng: ngoài chuyện không mặc gì, còn lại, kiểu nào họ cũng dám mặc cả… Tôi ngước mắt nhìn mặt trời giữa trưa, ánh nắng chói chang khiến...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Anh trai em gái P20Tác Giả:Tào Đình ANH TRAI EM GÁI Chương 20 MÙA HÈ N ghỉ hè có nghĩa là gì? Mùa hè, ngoài nóng nực có nghĩa gì nữa? Cónghĩa là các thiếu nữ ăn mặc hở hang. Tôi đi trên đường phố Trùng Khánh vào một ngày nóng nực, vừa vui vừahoàng mang. Tôi không thể quen cái nắng khủng khiếp của mùa hè TrùngKhánh, nhưng lại rất thích cách ăn mặc của những người đẹp Trùng Khánhtrong mùa nóng: ngoài chuyện không mặc gì, còn lại, kiểu nào họ cũng dámmặc cả… Tôi ngước mắt nhìn mặt trời giữa trưa, ánh nắng chói chang khiến mắt đaunhức, đến nỗi không thể nào mở mắt. Hồ Khả mắng tôi là đồ ngốc: “Chỉ cóthằng ngốc mới nhìn mặt trời vào lúc giữa trưa tháng Tám”. Tôi thừa nhận mình là kẻ ngốc. Bởi vì chỉ có kẻ ngốc mới đưa bạn gái đimua đồ giữa ngày nắng 380C. “Tiểu Dương, ngày mai chúng ta đi sắm đồ nhé!”. Điện thoại của Hồ Khả. “Cái gì? Anh không muốn đi, trời nóng lắm”. “Không được! Nhất định anh phải đi!”. “Vì sao?” “Bởi vì em cần đi”. Good! Lý do xác đáng! Và giờ bị Hồ Khả kéo đi khắp nơi. Tôi nói với nàng: “Em không sợ cháynắng sao?”. Tôi hy vọng có thể dọa nàng, bởi vì con gái rất sợ những câu đạiloại như vậy. “Không, em không bị rám nắng”. Hồ Khả nheo mắt nói, nắng quả rất dữ,người đi đường không ai muốn mở mắt. “Anh bớt phàn nàn đi, chẳng lẽ ngàynào anh cũng ở nhà với em gái ư?”. Tôi nghĩ, cũng phải, ở nhà với em gái là đầu tư lỗ vốn nhất trên đời. Mùa hè là mùa của dục vọng. Bây giờ là mùa hè. Tôi đi trên đường dưới cái nắng 380C, cảm nhận mộtcách đày đủ cái nghiệt ngã của thời tiết mùa hè và sự mát mẻ của các thiếu nữ.Trời nóng hầm hập, các cô mặc trang phục hè mỏng manh, váy cộc, mini jupe,áo hở lưng màu xanh nhạt, vàng nhạt, trắng toát, giống như những quả táo gọtvỏ bày trên đĩa nhấp nhô. Hồ Khả mấy lần đưa khăn giấy cho tôi lau mặt, nàngnhìn khuôn mặt đỏ lựng đẫm mồ hôi của tôi nhếch mép cười ranh mãnh.www.vuilen.com 169Tác Giả:Tào Đình ANH TRAI EM GÁI Cô thiếu nữ đi bên cạnh chúng tôi mặc áo phông bó hở rốn, tôi bỗng nhậnthấy cái rốn của cô ta cũng rất bắt mắt và đúng là phát ra yêu khí. Thuở nhỏ xemTây du ký, tôi vẫn còn nhớ chuyện những sợi tơ độc chết người từ rốn yêu quáituôn ra. Nhưng tôi cứ nhìn chằm chằm vào cái vị trí tuyệt đẹp đó, thầm nghĩ cáirốn kia cũng nguy hiểm như tử huyệt của yêu quái, nó mê hoặc người ta, khiếnđầu óc người ta mụ mẫm, biết rõ là cạm bẫy nhưng vẫn lao vào, can tâm tìnhnguyện, chết không hối hận. Mắt tôi lại xuôi theo rốn nhìn xuống đùi cô ta, cặp đùi mảnh dẻ trắng nõn,nhưng tiếc là hơi cong, tôi cau mày vì cảm thấy tiếc cho cô ta. Cô gái khoảnghai lăm, hai sáu tuổi, tôi nhìn thấy cái váy siêu ngắn của cô, thử đoán màu chiếcquần lót bên trong và đoá hoa kia…Tôi đang cố mường tượng; bên dưới đườngviền cạp quần màu đen kia là vật gì mà cứ trồi lên hạ xuống thì…Ối! Đau quá!Ai đó đã giẫm mạnh lên chân tôi. “Này! Anh cúi đầu làm gì vậy? Không có ai nhìn quần lót phụ nữ mà say mênhư anh? Nghiễm nhiên coi như không có tôi…”. Thì ra Hồ Khả giẫm gót giàylên chân tôi. Lúc đó tôi dướn thẳng người, nhìn Hồ Khả đang tức giận, mặt đỏ gay, tôichối bay: “Đâu có, anh đâu có nhìn quần lót của cô ta, anh chỉ muốn nghiên cứucô ta dùng giấy vệ sinh nhãn hiệu nào!”. Vậy là tôi bị mắng té tát. Gần đây tôi đã không còn lấy Hồ Khả ra làm ví dụ phản bác nhận xét của HàTặc. Cậu ta thường nói: “Con gái Trùng Khánh như hổ dữ”. Tôi xoa moa mu bàn chân đau điếng. Gần đây, Hồ Khả ngày càng phát huyưu thế của người đẹp, động tý là giẫm chân tôi, phàn nàn đàn ông khong thểkhông quản, tôi gật đầu lĩnh giáo, sau đó gần như copy “nguyên xi” chuyển đếnHà Tặc: “Đàn bà không thể không quản”. Người ta rất gầy, biết là đánh tôi không có hiệu quả đành dùng giày gót nhọngiẫm vào chân tôi, con quay một vòng 3600, chiêu này có tên: tuỳ cơ ra đòn. Tôi đứng trước mặt Hồ Khả, mắt nàng trợn tròn dưới tròng kính nâu, nhữngchỗ sém nắng trên mặt chuyển màu nâu nhạt, tương phản một cách kỳ lạ với lànda trắng muốt. Hôm nay Hồ Khả mặc chiếc váy liền màu vàng nhạt và chiếc áobó bên trong cũng màu đỏ, tay cầm cái túi nhỏ màu hồng, thật ra chẳng để làmgì nhưng lại đạt hiệu quả trang sức vào bậc nhất. Cử chỉ duyên dáng, tao nhã.Tôi thầm so sánh Hồ Khả với cô gái kia, kết luận: phần thắng nghiêng về HồKhả, lòng thầm mãn nguyện. Hồ Khả xinh đẹp là bạn gái của tôi! Vậy là kiêuhãnh khoác tay nàng, thẳng người cất bước trước sự ngưỡng mộ của những gãđàn ông qua đường. Tính sỹ diện đàn ông được thoả mãn cao độ. Buổi chiều, tôiquyết định đưa Hồ Khả đi ăn cơm Tây, một nhà hãng cũng chẳng ra gì nhưngdo dán mác ngoại nên vẫn được dân Trùng Khánh hoan nghênh. Hồ Khả rất lịchthiệp, nàng ăn từng miếng nhỏ nhẹ. Tôi ăn xong suất của mình, ngồi nhìn n ...

Tài liệu được xem nhiều: