Đó là con bướm màu đen rất to, bay nhẹ nhàng, cánh màu hồng pha nâu, điểm những đốm trắng.An An ở nhà một mình, ngồi bên khung cửa sổ, một chân co, còn chân kia gác lên bệ của, mắt nhìn ra ngoài, nước sông vừa rút, đục ngầu phù sa cuồn cuộn xô bờ. Anh trai đưa chị gái ra ngoài vẽ tranh.lúc đi, anh hỏi cô có đi cùng không.An An nhìn chị gái, chị cũng nhìn lại, không nói gì.An An nói không đi. “Mai Mai chúng ta đi thôi,con bé này chắc đang...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Anh trai em gái P22Tác Giả:Tào Đình ANH TRAI EM GÁI Chương 22 Thời gian Đ ó là con bướm màu đen rất to, bay nhẹ nhàng, cánh màu hồng pha nâu,điểm những đốm trắng.An An ở nhà một mình, ngồi bên khung cửa sổ, mộtchân co, còn chân kia gác lên bệ của, mắt nhìn ra ngoài, nước sông vừa rút, đụcngầu phù sa cuồn cuộn xô bờ. Anh trai đưa chị gái ra ngoài vẽ tranh.lúc đi, anh hỏi cô có đi cùng không.AnAn nhìn chị gái, chị cũng nhìn lại, không nói gì.An An nói không đi. “Mai Mai chúng ta đi thôi,con bé này chắc đang buồn vì thất tình. » Anh nóivậy rồi kéo chị gái đi. Đây là ngôi nhà kiểu cũ,sát bên hông ba anh em An An ở trên tầng bốn,không cao lắm, thi thoảng có thể chạy ra ban công gọi người bán hàng rong muaít quà vặt. Con bướm đen bay dập dờn trước mặt An An, dáng vẻ tao nhã như cô chị gáivừa xuống lầu Chị là con bướm xinh đẹp, người ta gọi cô là Bọ con. Mặt trời tranh thủ buông nốt những tia nắng cuối cùng, tãi trên mặt sôngnhững lớp ánh vàng lấp lánh. Quả cầu lửa ấy đang trep lơ lửng trên nóc ngôinhà xa tít.Vì sao mặt trời lại lặn? « An An có hiếu hội họa hơn mai Mai.Nếu chịu khó bồi dưỡng nhất định cótriển vọng. »Hồi nhỏ, ông thầy dạy vẽ thường nói với mẹ như vậy. An An đã ném bút vẽ tuyên bố không thích học vẽ. Chị ra sức học vẽ.An An ra sức chơi. Sây bò trên mặt đất, bướm bay trên trời. Liêu Văn Đạo nói sâu cũng có thểtrở thành bướm, nhưng An An không muốn.Liêu Văn Đạo gọi cô là Bọ Con, côsung sướng như nở hoa trong lòng. Vì sao mặt trời lại lăn? Vì sao lại cho mặt trăng đọc chiếm bầu trời? Như bây giờ, chị và anh trai vui vẻ vẽ tranh, An An ở nhà một mình buồn bãbên cửa sổ, nhìn bướm bay, nhìn mặt trăng thay thế mặt trời. Khi ra cửa anh nói « Con bé này thất tình. » Đã lâu Liêu Văn Đạo không gọi điện, có thể anh trai nói đúng. An An cầm máy điện thoại lên, mẩu tin cuối cùng của Liêu là ngày mười haitháng Tám “ Bọ con, em về nàh mau đi! Anh Chàng béo của em không đươc ănwww.vuilen.com 189Tác Giả:Tào Đình ANH TRAI EM GÁIcơm do em nấu nên đã tuyệt thực hai ngày nay rồi. » Lúc ấy An An lập tức nấuăn, như một người vợ trẻ với sự « bực bội » chỉ một mình cô hiểu. Nhưng bây giờ sắp vào năm học mới, họ vẫn chưa liên lạc với nhau. Cô đãđánh mất rồi ư, ngọn đèn mà cô khao khát? An An thất tình, nhưng anh trai và chị gái có vẻ đắc y.Tuần trước đi bơi AnAn gặp bạn gái của anh,một người đẹp Trùng Khánh điển hình,Kiêu kì nhưngvẫn rất mê anh trai mình. Hôm đó An An luôn theo dõi Mai Mai, thầm nghĩ sao chị có thể nhốt anhtrong thế giới nhỏ hẹp của riêng chị. Hà Tặc đến, vừa thấy An An đã trách sao mấy anh em không khóa cửa.Côliếc nhìn anh.Hà Tặc đứng rất gần An An. Anh chàng vừa có vẻ xúc động vừaphấn khởi, hỏi An An sao lại ở nhà một mình. Lẽ ra An An phỉa vui, phải tươi cười, trước mặt mọi người cô luôn nhưvậy.Nhưng bây giờ, cô không thể cười với người bạn của anh, chỉ động đậy môicũng không thể.An An cúi đầu tiếp tục nhìn ra cửa sổ, đó là lúc mặt trời lùibước nhường cho mặt trăng. Ngày đêm nối nhau, mặt trăng và mặt trời thay nhau không hề va chạm, vàsẽ không bao giờ gặp nhau. Hà Tặc vô cùng kinh ngạc, cô gái ngồi bên cửa sổ chính là An An mà anhtừng biết sao? Vầng trán đăm chiêu, mắt u uất, mấy sợi tóc mai ló ra ngoài cáikhăn màu vàng bay phất phơ.Tại sao cô ấy lại có vẻ mặt của một đứa trẻ từ lâulang thang không người thân thích? Ánh mắt u ám của cô khiến Hà Tặc kinhngạc và bỗng thấy đau lòng. Hà Tặc giơ tay đinh chạm vào người cô nhưng An An liếc nhìn bàn tay ấy,lại rụt về, muốn an ủi nhưng không biết nói thế nào. An An, cô gái anh yêu mếngiờ đây đang thẫn thờ,Anh không biết làm thế nào chỉ thốt lên được hai tiếng «An An... » Lần đầu tiên anh bắt gặp sự bất thường này ở An An, anh bắt đầu cảm thấybất lực với cop gái àm anh rất đỗi quen thuộc.Hà Tặc nhìn theo ánh mắt An An,xa xa là một dòng sông màu vàng và một mặt trời sắp lặn, một con bướm trêncây.Con bướm bay, lúc lên cao lúc xuống thấp, ánh mắt An An cứ dõi theo mỗichuyển động của nó. « Chị là con bướm, chị là mặt trăng. » An An nhìn Hà Tặc, ánh mắt rất đỗinghiêm trọng. Hà Tặc bỗng bật cười « Định ra vẻ trầm ngâm với tôi sao? Suýt nữa thì tôi bịcô lừa.Thôi nào, ai bảo tôi thích cô, nói đi, có phải định chơi trò gì không? » An An liếc nhìn anh, ánh mắt ra vẻ « đàn anh” và cặp lông mày thanh tú,nghĩ tới chuyện anh trai muốn mình gần gũi anh chàng nay, cô bật cười theo «www.vuilen.com 190Tác Giả:Tào Đình ANH TRAI EM GÁIĐúng thế, tôi giỡn anh đấy! Tôi giả bộ chín chắn! BỊ lừa rồi hả! Tất cả các anhđều bị lừa.. ha ha » Anh trai nói « Em yêu cậu ấy ...