Bọ Con, em ngốc thật! Tại sao em không mách bố mẹ về việc làm của chị?” Liêu phẫn nộ nói, bất bình thay cô. “Mẹ kiếp! Sao lại có loại chị như thế? Cô ta đối xử với em như vậy, em còn nghĩ cho cô ta?” “Không phải, em có chỗ khó nói, khó xử. Chẳng phải mẹ đã giao chị cho em? Em phải bảo vệ chị. Thực ra em cũng không chắc chắn là chị có đẩy em hay không, về sau khi em đã hiểu biết hơn, em vẫn luôn cầu mong lúc đó...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Anh trai em gái P25Tác Giả:Tào Đình ANH TRAI EM GÁI Chương 25 CHỊ LÀ LÂM ĐẠI NGỌC B ọ Con, em ngốc thật! Tại sao em không mách bố mẹ về việc làm củachị?” Liêu phẫn nộ nói, bất bình thay cô. “Mẹ kiếp! Sao lại có loại chị như thế?Cô ta đối xử với em như vậy, em còn nghĩ cho cô ta?” “Không phải, em có chỗ khó nói, khó xử. Chẳng phải mẹ đã giao chị choem? Em phải bảo vệ chị. Thực ra em cũng không chắc chắn là chị có đẩy emhay không, về sau khi em đã hiểu biết hơn, em vẫn luôn cầu mong lúc đó chị vôtình, em không thể hận chị.” “Rõ ràng em không hận được cô ấy! Bọ Con, em lương thiện quá, làm thế làem phải chịu thiệt thòi?” Liêu nói, giọng bất bình. Lúc đó, mặt trăng đã hoàntoàn lẩn vào đám mây, le lói ánh sáng màu da cam nhạt, không một vì sao, thithoảng gió nhẹ an ủi đêm hè nhưng không xua được nỗi buồn trong lòng An Anvà Liêu Văn Đạo. “Hơn nữa, dạo ấy chúng em đều là trẻ con, trẻ con khó tránh khỏi dạidột.”An An biện hộ cho chị. Liêu Văn Đạo liếc nhìn An An, thấy mắt cô u ám, mặt tư lự. Anh hỏi”Mẹ emcũng không mắng cô ấy? “ “Anh không biết đâu... chị là Lâm Đại Ngọc!”An An nói như rên lên. “Liễu yếu đào tơ, sầu muộn năm canh. Khi yên lặng như hoa soi bóng nước,khi cử động như gió lay cành liễu, suy tư, ẻo lả hơn cả Tây Thi”Những câu đó làviết cho Lâm Đại Ngọc. Mẹ hỏi An An vì sao bị ngã. An An liếc nhìn Mai Mai, chỉ thẳng vào chị,nói”Mẹ, là chị ở đằng sau đẩy con!” Mẹ kinh ngạc quay lại nhìn con gái lớn, thấy nó đứng lặng thinh, nét mặtbình thản, không chút sợ hãi, thản nhiên đón nhận cái nhìn của mẹ. Mẹ hỏi“Con đẩy em có phải không?” Cha là người nóng tính, Mai Mai chưa kịp trả lời, cha đã xong ra toan đánh,miệng lẩm bẩm “Nhà này vô phúc. Coi như không có đứa con như mày” Bởi vì mình bị câm, cho nên gia đình vô phúc? Mai Mai ngước mắt nhìn cha,nét mặt không thay đổi. An An có thể hiểu được biểu hiện đó của đứa trẻ năm,sáu tuổi nghĩa là gì – có nghĩa là: Tôi không làm gì sai! Như một anh hùng!Hoàn toàn không sợ hãi. Ánh mắt bướng bỉnh nhìn cha, rõ ràng muốn nói: Bốcứ việc đánh, con không sợ! Mẹ cuống quýt chạy đến can ngăn cha “Nếu anh dám động đến nó, tôi sẽ lihôn!”www.vuilen.com 219Tác Giả:Tào Đình ANH TRAI EM GÁI Ly hôn, nghiêm trọng quá! Mẹ đã theo cha hơn mười năm, chịu bao nhiêugian khổ, chưa bao giờ kêu ca. Mẹ nói ra câu đó khiến cho người cha, mộtngười công nhân có thâm niên mười mấy năm phải dừng tay, bỏ vào phòng mặthầm hầm. Lát sau ông còn nói vọng ra”Nhà này đúng là vô phúc!” Mai Mai cúi đầu, nghe lời mẹ đến ngồi vào cái ghế của bố cạnh giườngbệnh. Mẹ cũng không hỏi thêm điều gì. Cũng may An An vốn khỏe mạnh, sau khi khâu vết thương, nhận thuốc, vừatruyền nước xong đã đòi về nhà. Vết thương khá lớn. Lúc mới cắt chỉ, nó sưng tấy lên, lại gặp tiết hè oi bức,mồ hôi ra nhiều, ngứa ngáy khó chịu. Lúc lên giường An An nhăn nhó, lấymóng tay gãi thật lực làm vết thương bật máu, mẹ xót xa lắm, nắm chặt tay conkhông cho gãi, rồi mẹ lấy thuốc mát bôi lên vết thương, miệng thổi nhè nhẹ. AnAn dễ chịu, ngủ thiếp đi trong vòng tay mẹ. Bây giờ nghĩ lại cảm giác được mẹchăm sóc lúc đó, thấy nhớ quá! Nhiều khi ghen tị với đám trẻ hàng xóm, chúngkhông bị phân chia tình cảm của cha mẹ. Lúc mới nhìn thấy vết sẹo trên trán An An, bọn trẻ con đều khiếp sợ. Có đứanhát gan hét to “Yêu quái, yêu quái!” An An lo lắng hỏi mẹ “Mẹ ơi, con xấu lắm có phải không?” Mẹ nói “Con là cô công chúa đẹp nhất trong mắt mẹ.” “Công chúa có bằng thiên sứ không?” An An hỏi. Mẹ kinh ngạc nhìn cô con gái nhỏ suốt ngày chạy nhảy,láu lỉnh như khỉ con,thầm nghĩ, thì ra nó đã biết ghen tỵ, biết so sánh từ bao giờ? Mẹ rất đau lòng,Lúc đó mẹ không nói gì, chỉ vuốt tóc con. Mặc dù mẹ không nói gì nhưng An An biết, công chúa là con gái vua, thiênsứ là con gái Thượng đế. Vua ở dưới trần, còn thượng đế ở trên trời. Mẹ cắt tóc cho An An, lớp tóc trước trán thành một cái bờm dày che vết sẹo.An An nhìn lọn tóc vừa bị cắt rơi xuống đất, lần đầu nếm trải cảm giác tiếcnuối. Nhìn vào gương, thấy một khuôn mặt xa lạ,An An nói”Như thế này không ainhìn thấy vết sẹo phải không?” Sống mũi cay cay, mẹ cố gượng cười”Đúng vậy, bây giờ An An lại trở thànhđứa trẻ xinh đẹp rồi.” An An quay phắt người lại, nghiêng đầu, cau mày, ngây thơ hỏi”Mẹ, saokhông phạt chị? Chú Vương hàng xóm bảo mẹ quý chị ấy hơn đúng không?” Mẹ sững người trong giây lát, bỗng ôm con vào lòng, mẹ khóc rất thảm thiết,không thể kìm nén, nhìn đứa con gái mới năm tuổi trước mặt, không biết phảiđối diện với nó thế nào khi nó nghiêng đầu, nét mặt non thơ xem lẫn tủi thânwww.vuilen.com 220Tác Giả:Tào Đình ANH TRAI E ...