Danh mục

Anh trai em gái P28

Số trang: 0      Loại file: pdf      Dung lượng: 284.18 KB      Lượt xem: 7      Lượt tải: 0    
Thư viện của tui

Hỗ trợ phí lưu trữ khi tải xuống: miễn phí Tải xuống file đầy đủ (0 trang) 0
Xem trước 2 trang đầu tiên của tài liệu này:

Thông tin tài liệu:

Khi An An tỉnh lại, lọt vào mắt cô đầu tiên là màu trắng toát; cô tưởng mình đang ở trên Thiên đường, nụ cười vụt tắt. Vậy là mình đã chết rồi ư? Mình đã đến quê hương của chị sao? Biết đâu có thể gặp người cha khác của chị, người cha Thượng đế! Ánh sang trên Thiên đường chiếu vào mắt cô. An An đang ở trên Thiên đường? Cô khép mắt lại vì ánh sang chói chang. “Bé Con, còn lười nhác không chịu dậy hả?” Đột nhiên nghe thấy tiếng nói của anh trai...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Anh trai em gái P28Tác Giả:Tào Đình ANH TRAI EM GÁI Chương 28 Bé Con K hi An An tỉnh lại, lọt vào mắt cô đầu tiên là màu trắng toát; cô tưởngmình đang ở trên Thiên đường, nụ cười vụt tắt. Vậy là mình đã chết rồi ư? Mìnhđã đến quê hương của chị sao? Biết đâu có thể gặp người cha khác của chị,người cha Thượng đế! Ánh sang trên Thiên đường chiếu vào mắt cô. An Anđang ở trên Thiên đường? Cô khép mắt lại vì ánh sang chói chang. “Bé Con, còn lười nhác không chịu dậy hả?” Đột nhiên nghe thấy tiếng nóicủa anh trai vang bên tai, An An hoảng sợ mở mắt, kinh ngạc khi nhìn thấyngười đàn ông lạ đang cười, hàm răng trắng loá: “Thế nào, vừa rồi thấy em mỉmcười, giờ còn giả bộ ngạc nhiên?” Vẫn giọng anh trai âu yếm. Lẽ nào đây là Thượng đế? Thì ra Thượng đế cũng không có gì đặc biệt lắm,cô thầm nghĩ. Thượng đế có khuôn mặt bình thường, rất nhân hậu, lại còn đeo kính gọngđen, sành điệu, có hàm răng trắng loá. Về sau, khi dã thân quên, cô thường hỏilgiọng nghiêm túc: “Xin hỏi, có phải anh là người phát ngôn của hãng kem đánhrăng?” “Ngài là Thượng đế sao?” An An thận trọng hỏi. Ngây người trong giây lát rồi người đó phá lên cười rất to, rất thoải máikhiến An An đỏ mặt. “Thượng đế? Có lẽ cô sốt cao quá nên mê sảng chăng?” An An lung túng, hơi ngoảnh mặt, một cách bản năng muốn che vầng tráncủa mình. Khi nhìn thấy bình truyền ở đầu giường mới vỡ lẽ cảnh ngộ củamình. Cô đang ở trong bệnh viện. An An nhìn người đàn ông, càng thấy anh ta quen quen, nghĩ một lát mớinhớ ra, trước khi ngất cô đã nhầm là anh trai. Bây giờ ngẫm lại, thấy anh tacũng không giống anh trai lắm, anh ta già hơn anh trai, có một vẻ từng trải màbọn con trai mới lớn không thể nào bắt chước. Anh ta có đôi môi của người haimươi tuổi, và cái nhìn tư lự đầy chiêm nghiệm về cuộc đời. An An không đoánđược anh ta bao nhiêu tuổi, buột miệng hỏi: “Thực ra anh bao nhiêu tuổi?” Hỏixong, chúi mặt vào chăn, cảm thấy xấu hổi vì sự vô duyên của mình. Khôngphải chỉ phụ nữ mới để ý chuyện tuổi tác, An An biết, nhất là những người ởtuổi muốn giấu tuổi thực của mình. Không ngờ anh ta bật cười, nói rất thảnnhiên: “Em đoán xem!” An An càng bối rối, cô cảm thấy đã chạm vào vết thương của người khác.Cô nói: “Xin lỗi, tôi sơ ý quá, anh có thể không cần trả lời.”www.vuilen.com 243Tác Giả:Tào Đình ANH TRAI EM GÁI “Ồ, không sao!” Người đàn ông mỉm cười buồn bã: “Trông tôi già quá sao?Già đến mức phải kiêng kỵ không muốn người khác hỏi tuổi ư?” “Xin lỗi, anhchưa già! Thật đấy! Không già tý nào!” An An rụt rè giải thích, chạm tay vàodây truyền, mũi kim đâm đau buốt. Người đàn ông thận trọng giúp cô chỉnh lạimũi truyền, ánh mắt ra hiệu nhắc cô không được động đậy. An An phát hiện cái nhìn của anh đầy ma lực. “Tôi là Vương Tây Vệ, ba mươi sáu tuổi, không sao, như vậy mới chin chắnđúng không! Nhưng em không phải gọi tôi bằng chú đâu, Bé Con!” Anh cườilớn, lại phô hàm răng trắng loá. Anh thích gọi cô là Bé Con. Trước một người đàn ông to cao như anh, AnAn đúng là bé con. Nhìn vẻ đường hoàng của anh so với sự nông nổi của mình, An An xấu hổivùi mặt vào chăn. Lại lần nữa nghiệm ra từ “bé con” mà anh gọi - phải có mộtsự từng trải nhất dịnh mới có thể cất lên hai tiếng “bé con” một cách tự nhiên,đầy thương mến như vậy. Lúc mình gặp anh cũng là lúc mình đang điên cuồngbảo vệ bản thân. Khi đó anh bị kích thích cao độ bởi màn đánh trả quyết liệt củamình, anh đã cứu mình một cách vô tư, nhưng có lẽ anh không khoái những tròđùa có mùi máu như vậy, nhất là người chơi lại là một thiếu nữ. Chắc chắn anhkhông thích những cô gái táo tợn như mình. Anh cứu mình bởi không thể làmkhác. An An thầm nghĩ, bất giác lén nhìn anh, đúng lúc anh ngước nhìn cô, AnAn đỏ mặt như bị bắt quả tang làm việc xấu. Vương Vệ bỗng chú ý đến vết sẹo trên trán cô, anh cau mày, vẻ thương xót.An An run run đưa tay che trán. Anh an ủi cô, thong cảm với những bất bình, tủi hổ cô vừa trải qua. Anh nói:“Bé Con đáng thương”. Anh ngồi thêm một lát, bỗng có chuông điện thoại,Vương Vệ nói: “Xin lỗi, vợ anh gọi về ăn cơm.” Nói đoạn, anh đứng lên, rảobước đi ra khỏi phòng. “Quái quỷ!” An An tự mắng mình, sao lại ghen với vợ người ta chứ! Một tuần sau An An xuất viện, đã xưng hô anh em rất thân mật với VươngVệ. Vương Vệ mỉm cười tán thưởng tinh lực dồi dào và sức hấp dẫn của cô. AnAn là cô gái đa sầu và nhạy cảm, nhưng lúc vui vẻ lại hết sức vô tư. An An ởbên anh một tuần, không nói với bạn bè, không nói với người thân, chỉ gọi điệnvề trường xin phép nghỉ học vì bị ốm. Cô vô tư nghe Vương Vệ trìu mến gọimình là “Bé Con” với một niềm hạnh phúc, say sưa khác lạ. Cô gọi anh là “VệGià”. Anh cười, nói xưa nay chưa ai bảo anh già. “Trong mắt em anh rất già! Anh là món đồ cổ.” ...

Tài liệu được xem nhiều: