Đêm dường như luôn gắn với rượu. Ở các thành phố, những kẻ sợ ánh nắng mặt trời hoặc những kẻ phóng đãng thường lang thang một mình trong bóng đêm. Không biết cuộc sống ban đêm bao trùm lên quán bar hay quán bar đã đi vào cuộc sống ban đêm của con người? Gần tám giờ, khi Liêu Văn Đạo tắt máy vi tính, nói “bai bai” với cô bạn chat thì cũng đến giờ anh phải đi làm. Sau đó Liêu nhanh chóng thay quần áo, đi về phía quán Địa Đàng. Anh biết...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Anh trai em gái P3Tác Giả:Tào Đình ANH TRAI EM GÁI Phần 3 Kẹo Đắng Đ êm dường như luôn gắn với rượu. Ở các thành phố, những kẻ sợ ánhnắng mặt trời hoặc những kẻ phóng đãng thường lang thang một mình trongbóng đêm. Không biết cuộc sống ban đêm bao trùm lên quán bar hay quán bar đã đi vàocuộc sống ban đêm của con người? Gần tám giờ, khi Liêu Văn Đạo tắt máy vi tính, nói “bai bai” với cô bạn chatthì cũng đến giờ anh phải đi làm. Sau đó Liêu nhanh chóng thay quần áo, đi vềphía quán Địa Đàng. Anh biết khi màn đêm buông xuống, các yêu linh lại bị kích động một cáchngu ngốc. Liêu Văn Đạo ngồi trong quán Địa Đàng uống hồng trà. Chủ quán quy địnhhằng ngày trong giờ làm việc, món đồ uống duy nhất được dùng miễn phí làhồng trà – cái thứ đồ uống đóng hộp, khi vào họng thì ngọt, khi vào dạ dày thìmát. Chỉ sau một tuần lễ Liêu đã mê cái cảm giác ngọt ngào ở cổ họng khi uốngnó, quyết định mua mấy hộp để trong nhà uống dần; trước đây anh thường dùngnước khoáng. Cậu Vệ, nhân viên bảo vệ, nhân khi quán còn chưa đông tranh thủ luyện taynghề. Anh chàng để mấy vỏ chai rượu trên khuỷu tay, đoạn hất lên không trung,rồi lại chìa khuỷu tay đỡ, hoặc luyện trò tung hứng với mấy quả chanh. Anhchàng tập luyện rất chuyên tâm, thậm chí có lúc còn tập liền mấy tiếng đồng hồ,chỉ tạm dừng khi cần vào nhà vệ sinh. Hôm trước Liêu Văn Đạo hỏi hắn: “Ngàynào cũng luyện như thế mà không chán sao?” Hắn trả lời: “Chán đến mấy cũng cần miếng ăn.” Bây giờ Vệ lại bắt đầu luyện tập với mấy cái bình rượu không và những quảchanh. Rõ ràng hắn là người mới vào nghề nên bắt không chuẩn, mấy cái chailiên tục rơi xuống thảm. Nhưng sư phụ của Vệ thì rất cừ. Liêu Văn đạo từng mãimê xem anh ta làm xiếc với những cái vỏ chai. Liêu rót trà vào cốc thủy tinh, cho thêm mấy viên đá, quay người, tựa lưngvào tủ rượu, chân phải gác lên ghế, chân trái duỗi dài một cách lười biếng. Chàng Béo, nhạc công, đứng cạnh sân khấu sắp lại mấy cái băng đĩa, lát nữasẽ cho vào máy hát, khi anh ta cúi đầu, mấy sợi tóc ló ra dưới cái mũ lưỡi traiche nửa vầng trán và khuôn mặt. Chàng Béo thực ra không béo, chàng ta là nhạccông, chỗ anh em với Liêu Văn đạo. Anh ta để cái đĩa vào máy hát, những âmđiệu chầm chậm, nhẹ nhàng khe khẽ cất lên.www.vuilen.com 18Tác Giả:Tào Đình ANH TRAI EM GÁI Mùa hè Trùng Khánh đến một cách đột ngột, vội vã; mới cuối thánh Tư màđã nóng đến mức phải mặc áo cộc tay. Mùa hè về, cư dân thành phố dù bận việc đến mấy vẫn không quên nguyềnrủa thời tiết. Mặt trời mùa hè tỏ ra rất lưu luyến ban ngày, vậy nên đã gần támgiờ tối mà vẫn treo lơ lửng ở phía đường chân trời. nhưng chỉ cần màn đêmbuông xuống là những cảnh tượng hài hước điển hình bắt đầu xuất hiện. Các đôitrai gái dập dìu ôm riết lấy nhau như không biết đến cái nóng chảy mỡ, khôngbiết cả thành phố vẫn đang không ngừng vận động, quay cuồng trong vòng xoáynhu cầu của con người. Đã hơn mười giờ nhưng số người đi dạo xem ra còn đông hơn lúc sẩm tối. Địa Đàng là quán bar lớn mới mở ở trung tâm thành phố. Trong cái thànhphố đã bão hòa các quán bar như Trùng Khánh thì Địa Đàng chưa đủ nổi tiếng,vì vậy ngoài hôm khia trương khách đến tương đối đông, còn các ngày khác rấtvắng. Vài đôi trai gái đi vào quán, đa số đều gọi ít đồ uống, vừa nhâm nhi vừa ghésát tai nhau thầm thì, đến khi nhạc rậm rịch nổi lên thì kéo nhau ra sàn. LiêuVăn đạo vẫn ngồi cạnh quầy rượu, chơi game với cái điện thoại di động. Kẹo Đắng nhắn tin nói cô rất buồn, hỏi tại sao, cô im lặng. “Em muốn gặp anh, anh ở đâu?” Mẩu tin hiện ra trên màn hình. Kẹo Đắng là người bạn Liêu Văn Đạo vừa quen trên mạng mấy tuần trước;cô ta rất sôi nổi khi hai người chat với nhau. Không biết tại sao cô lại lấynickname ai oán như vậy? Kẹo Đắng bảo: “Có một loại kẹo, tỏa hương thơmphức, rất đắng, nhưng đích thực là kẹo, vì vậy có tên là kẹo đắng.” Liêu Văn đạo xem đoạn giải thích đó, mãi không hiểu nỗi, lại nghĩ có lẽ đólà trò chơi chữ của các cô gái trẻ nên cũng không bận tâm. Kẹo Đắng rất sôi nổi. Liêu Văn đạo mới qua mấy tuần chat với cô, đã cảmthấy rất thân thiết, như em gái. Lần đầu tiên anh nói với cô về nghề nghiệp của mình, cô rất đỗi kinh ngạc,hỏi lại bằng một ngữ điệu không thể tưởng tượng: “Cái gì? Anh là vũ côngsao?” Vẻ kinh ngạc của cô khiến Liêu Văn đạo toát mồ hôi: “Vũ công đâu phảilà nghề danh giá!” Cô thẳng thừng buông một câu, nhưng Liêu Văn đạo lại thấycô bé cực kỳ đáng yêu. Cô nàng Kẹo Đắng đáng yêu muốn gặp anh, Liêu cho rằng đó chỉ là trò đùacủa cô bé nghịch ngợm, anh nói địa chỉ quán Địa Đàng, sau đó cũng quên luôn. Đã hơn mười giờ tối. Kẹo Đắng sống ở khu Sa Bình, Sa Bình cách quán ĐịaĐàng khá xa, Liêu cho rằng cô ta chỉ nói chơi thế thôi, chẳng có chu ...