Em sắp kết hôn sao?” “Đúng vậy!”. Hồ Khả nói với vẻ bình thản. Tôi tưởng nàng dọa tôi. Tôi nói: “Hồ Khả, em đừng trẻ con như thế, chúng ta là người lớn cả rồi”. Trước đây, khi giận dỗi nàng hay dọa tôi: “Em sẽ tuyệt thực! Nếu anh không làm lành, em sẽ tuyệt thực”. Giọng nói có vẻ kiên quyết, nhưng sự tinh nghịch trong ánh mắt thì không thể giấu được. Bây giờ nàng đã thay đổi, phải chăng nàng nói dối để dọa tôi? Tôi nửa tin nửa ngờ,...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Anh trai em gái P33Tác Giả:Tào Đình ANH TRAI EM GÁI Chương 33 Nụ Hôn Cuối E m sắp kết hôn sao?” “Đúng vậy!”. Hồ Khả nói với vẻ bình thản. Tôi tưởng nàng dọa tôi. Tôi nói: “Hồ Khả, em đừng trẻ con như thế, chúng talà người lớn cả rồi”. Trước đây, khi giận dỗi nàng hay dọa tôi: “Em sẽ tuyệt thực! Nếu anh khônglàm lành, em sẽ tuyệt thực”. Giọng nói có vẻ kiên quyết, nhưng sự tinh nghịchtrong ánh mắt thì không thể giấu được. Bây giờ nàng đã thay đổi, phải chăng nàng nói dối để dọa tôi? Tôi nửa tinnửa ngờ, khuyên nàng như một người từng trải: “Hôn nhân không giống nhưtuyệt thực, không đơn giản như chuyện em làm nũng đòi ăn là anh sẽ đi mua đồăn; kết hôn rồi em sẽ không có tự do nữa”. Tôi nhẫn nại giải thích, tôi tưởngnàng vẫn chưa hiểu hết. Hồ Khả cười, ung dung đưa ô cho tôi, nói: “Anh đi với tôi một đoạn”. Khiđưa ra yêu cầu đó, mắt nàng nhìn xa xăm, dường như đang tìm kiếm sự nươngtựa cuối cùng. Tôi đột nhiên thấy sợ vẻ bình tĩnh của nàng, nụ cười mỉm dửng dưng, bất cầncủa nàng khiến tôi vô cùng hoang mang; thái độ bất thường không hỏi nhiều,không giải thích nhiều của nàng càng làm tôi thấy kỳ lạ, bất ổn. Tôi cắn môi,nhíu mày bước đi, hy vọng sẽ tìm ra câu trả lời trong cuộc trao đổi tiếp theo. HồKhả là bạn gái tôi, có lẽ tôi hiểu nàng hơn hiểu bản thân mình. Tôi đặt mình vàovị trí của nàng, dùng tư duy của nàng để lý giải hàm ý hai chữ “kết hôn” mànàng nói, nghĩ đi nghĩ lại, tôi kết luận đó là trò trẻ con. Tôi liếc nhìn mặt nàng,cố nghiên cứu, tìm hiểu ý nghĩa nụ cười trên môi nàng. Hồi lâu sau, tôi đau đớnnhận ra tôi đã thất bại. Tôi cầm ô, Hồ Khả đi bên tôi. Nàng giả bộ vui vẻ nhưng thận trọng giữkhoảng cách với tôi. Tôi không quen với điều này, nó khiến tôi vừa bực bội, vừatuyệt vọng. Tôi nói: “Em định đi đâu?”. “Đi đâu cũng được, cần gì phải có địa chỉ”. Hồ Khả nói chậm rãi, mắt nhìnxuống đường. “Nói bi quan thế làm gì? Không phải là lần gặp cuối cùng chứ?”. Tôi cố nặnra nụ cười, cố trấn tĩnh.www.vuilen.com 306Tác Giả:Tào Đình ANH TRAI EM GÁI … Hồ Khả không cười, không nói, cũng không đáp lại. Tôi cảm thấy sự việc đã trở nên nghiêm trọng, trực giác mách bảo tôi, lầnnày nàng đã nản lòng. Trên phố rất ít người, mưa dày hạt, vài đôi tình nhân lướt qua chúng tôi, kiểucách của họ khác hẳn chúng tôi, nhìn là biết ngay. Tôi bỗng thấy cay đắng, mớimấy tháng trước, tôi và Hồ Khả vẫn vui vẻ hạnh phúc bên nhau như họ. Vẫn là con ngõ đã in dấu chân của chúng tôi, vẫn là con hẻm chúng tôithường đến ăn mỳ, ở đó có món mỳ xào bơ ưa thích của nàng. Lúc ấy Hồ Khảvừa ăn vừa tự khen mình. “Em đúng là dễ thoả mãn, chỉ một tô mỳ đã vui như Tết, dễ nuôi, DươngDương, anh có thấy anh là người may mắn không?”. Những chuyện ấy, hồi đó tôi cho là nhỏ nhất, vô vị; bây giờ nghĩ lại cảmthấy vô cùng quý báu. Thì ra, chỉ khi đã mất đi rồi người ta mới biết trân trọngnhững gì không còn nữa. Tôi buồn rầu, quen tay định khoác vai Hồ Khả, không ngờ nàng lùi lại, nétránh. Thất bại! Bất lực! Hôm nay Hồ Khả mặc một chiếc váy hồng, dải khăn quàng trên cổ nàngchạm vào mặt tôi lúc náng né người, tế nhị, lịch sự, nhưng lại là sự trừng phạtnặng nề cho một kể không biết trân trọng những gì đã có như tôi. Hồ Khả tránh tôi như tránh bệnh ôn dịch. Nàng kinh ngạc nhìn tôi. Tôi hấptấp nói xin lỗi với hàm ý sẽ không làm thế nữa. Nàng lại đi chung ô với tôi. Tôichọt nhớ ra Hồ Khả là bạn gái của tôi trong cả một thời gian dài, vậy mà tôichưa tặng nàng sợi dây chuyền nàng thích. “Chúng ta đi mua sợi dây chuyền đó nhé?”. Tôi đề nghị. “Không, đừng mua, mua tôi cũng không đeo”. Đến đây tôi thực sự tuyệt vọng. Trước đây, có lúc tôi trách nàng tiêu tiền củatôi phung phí, nàng đã giải thích: “Nếu anh không phải là bạn trai của em, emđã không tiêu tiền của anh”. Bây giờ tôi mới hiểu khi phụ nữ từ chối vật chất của đàn ông, có nghĩa là họđã vạch rõ ranh giới quan hệ, có nghĩa cô ta không còn là người của anh nữa. “Không còn cơ hội nào nữa sao?”. Tôi không kìm chế được nữa, cùng khôngthèm quan tâm đến hai chữ “sỹ diện” bật hỏi với giọng cầu khẩn. Tôi vẫn có ýnghĩ, nếu tôi cầu xin nàng, đeo đuổi nàng, nhất định nàng sẽ mềm lòng quay trởlại với tôi. “Sau này anh sẽ đối cử tốt với em!”. “Nhưng không còn sau nàywww.vuilen.com 307Tác Giả:Tào Đình ANH TRAI EM GÁInữa”. Hồ Khả nói, mắt không nhìn tôi mà nhìn trân trân xuống đường. Trời vẫnmưa nhỏ. Có lẽ nàng thấy mặt đường trơn ướt còn thú vị hơn nhìn tôi. “Vì sao?”. Tôi thất vọng, không cầm lòng, tiếp tục hỏi. Hồ Khả đột nhiên ngẩng đầu, cất giọng sôi nổi: “Bởi vì tôi sẽ lấy chồng.Tuần trước ...