Danh mục

Anh trai em gái P34

Số trang: 0      Loại file: pdf      Dung lượng: 210.71 KB      Lượt xem: 4      Lượt tải: 0    
Jamona

Phí tải xuống: miễn phí Tải xuống file đầy đủ (0 trang) 0
Xem trước 10 trang đầu tiên của tài liệu này:

Thông tin tài liệu:

Tôi không đi học. Tôi gọi Hà Tặc và A Thụ đến phòng rủ đi uống rượu. “Hai người anh em, hôm nay tôi mời”. Có người mời, hai gã đương nhiên không từ chối, sung sướng mặc quần áo, cả ba hùng hổ dẫn nhau đi. Tay trái tôi vẫn để trong túi quần, tai phải cầm ly ruợu, tự uống cạn không đợi ai mời giục. Trong lúc đó, tôi luôn mồm nói hai gã: “Các cậu thấy Mai Mai thế nào?”. “Rất đẹp, nhưng xa vời vợi không với tới được!”. Hà Tặc nói ngay....
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Anh trai em gái P34Tác Giả:Tào Đình ANH TRAI EM GÁI Chương 34 Đối Mặt T ôi không đi học. Tôi gọi Hà Tặc và A Thụ đến phòng rủ đi uống rượu.“Hai người anh em, hôm nay tôi mời”. Có người mời, hai gã đương nhiênkhông từ chối, sung sướng mặc quần áo, cả ba hùng hổ dẫn nhau đi. Tay trái tôi vẫn để trong túi quần, tai phải cầm ly ruợu, tự uống cạn khôngđợi ai mời giục. Trong lúc đó, tôi luôn mồm nói hai gã: “Các cậu thấy Mai Maithế nào?”. “Rất đẹp, nhưng xa vời vợi không với tới được!”. Hà Tặc nói ngay. “Một tiên nữ lương thiện”. A Thụ tiếp lời. Tôi nhìn A Thụ. Gã vốn rất tốt với Mai Mai, bất chợt thấy hoang mang. Đãhơn hai mươi tuổi mà tôi vẫn không biết thế nào là lương thiện! Người yêu luônđẹp trong mắt người yêu, A Thụ cảm thấy Mai Mai luôn hoàn mỹ. Tôi lại chạm vào bức hoạ, cảm thấy nóng như phải bỏng. Khi Hà Tặc và A Thụ giải quyết sạch chỗ thức ăn đã gọi thì tôi cũng nốc cạnhai chai “Kim lục phúc”. Lúc đó hai gã mới hiểu ra: “Dương Dương, cậu mượnrượu giải sầu phải không?”. Trước đây tôi không thích uống rưọu, bây giờ uốngxong, toàn thân nóng bừng, tôi mới có dũng khí nói về cô em gái. Nhưng biếtnói thế nào đây? Vậy là tôi bảo: “Cứ ăn từ từ, các anh em, tôi về trước đây”. “Gã gàn này, cậu cứ thế mà về sao? Không biết say vì ai đây?”. Hà Tặc hétlên vào đúng thời điểm nhạy cảm. “À, đúng, đúng, tôi mời …các cậu tưởng tôi bỏ trốn sao?”. Đầu nặng trịch,người lâng lâng, tôi hào phóng rút tập tiền trong túi để lên bàn. “Ai thèm bỏtrốn…phục vụ! Tính tiền…!”. Người, bàn ghế chập chờn chao đảo, tôi nhìnthấy khuôn mặt đỏ như mặt trời của bà chủ tiến lại gần, tôi khoát tay“Không…không cần…trả lại…”. Sau đó tôi không biết gì nữa. Trước khi xỉu hẳn, tôi còn lờ mời nghe thấytiếng Hà Tặc: “Cha này xem chừng say thật rồi”. Về sau Hà Tặc nói với tôi,“Dương Dương, lúc cậu ném tập tiền lên bàn bảo bà chủ quán không cần trả lại,tôi mới biết thế nào là đại gia”. Tôi không biết hai gã đưa tôi về phòng bằngcách nào, chỉ biết sáng hôm sau, khi tỉnh dậy thì đã đang nằm trên giường củaHà Tặc, phòng không có ai, chắc mọi người lên lớp hết. Đầu tôi vẫn nặng trĩu,trở mình, toàn thân nhức mỏi không còn sức lực, động vào chỗ nào cũng đau.Tôi không dám tưởng tượng tối qua tôi bị đối xử thế nào trong lúc say. Tôi đangcố tưởng nhớ tại sao tôi lại nằm ở đây, đột nhiên nhìn thấy mảnh giấy trên bàn,của Hà Tặc viết cho tôi, chữ như gà bới: “Thất tình thì cũng nên biết điều, đừngwww.vuilen.com 316Tác Giả:Tào Đình ANH TRAI EM GÁInghĩ quẫn nhảy lầu thiệt thân vân vân…”. Tôi đoán hai gã tưởng rằng mọichuyện là do tôi và Hồ Khả chia tay nhau. Tờ giấy gấp trên bàn nhắc tôi nghĩđến Mai Mai và Hồ Khả. Nỗi tuyệt vọng lại trào lên. Tôi thò tay vào túi lấy bứchoạ của Mai Mai, định lúc không có người sẽ mở ra, cảm thấy đó là nỗi nhụckhông thể nói thành lời. “Người Dương Dương yêu là mình, mình cũng yêu anh ấy”. Khi tôi cho rằng Mai Mai chỉ đơn phương yêu anh trai, sức chịu đựng của tôiđã lên tới đỉnh điểm. Tôi không ngờ nó lại dùng cách đó để đối phó với bạn gáicủa tôi. Nhớ lại thái đố của nó lúc bóc trứng cho tôi, lặng lẽ, điềm đạm, hoàntoàn lương thiện. Lại nghĩ tới tối qua A Thụ gọi Mai Mai là tiên nữ lương thiện.Tôi nghĩ nát óc vẫn không hiểu nổi tình cảm của Mai Mai. Liệu có thể coi là lương thiện? Tờ giấy trên bàn của Hà Tặc nhắc tôi đừng nên nhảy lầu, tôi đi ra ban công,nhìn xuống bên dưới, rất nhiều sinh viên, người trốn học đi ăn sáng, người cóngười yêu trốn học đi mua bữa sáng cho, hớn hở, vội vã. Tôi nghĩ, nếu tôi nhảyxuống, ngày mai các báo sẽ đưa tin: Một sinh viên năm thứ tư của trường Đạihọc X, do thất tình đã nhảy từ tầng tám xuống, tử vong. Tôi ngao ngán quay vàophòng. Mở điện thoại di động thấy có bảy cuộc gọi lỡ, sáu cuộc là của mẹ. Tôi gọicho mẹ. Mẹ khóc lóc bảo tôi đến bệnh viện ngay. Tôi tưởng bệnh của Mai Maicó chuyển biến xấu, liền gọi tắc xi đi ngay. Đến bệnh viện mới biết mình bị lừa. Mai Mai vẫn nằm bình yên trên giường,mẹ đang bón cháo cho nó. Mẹ xúc từng thìa cháo đưa lên miệng thổi nguội rấtthận trọng bón cho con gái. Con bé An An cũng có ở đấy, đang ngồi đọc báotrên ghế, thấy tôi nó nói ngay: “Mẹ, anh đến rồi, nhất định anh ấy đã uốngrưọu”. Tôi đến ngồi cạnh nó, quát: “An An, đừng có lắm chuyện”. Lúc đầu tôi sống chết không thừa nhận có uống rưọu, nhưng An An nóithẳng: “Nhìn mặt anh, mắt anh là biết, anh uống rưọu, không tin anh đến cho mẹngửi”. Vậy là lại bị mẹ mắng một trận. An An nháy mắt, tôi lườm nó, bị mẹ pháthiện, mẹ gõ vào đầu tôi mấy cái. Tôi ôm cái đầu đau nhói. An An vẫn cười đắcý. Mai Mai cũng cười, nó ngồi trên giường mỉm cười đôn hậu, dịu dàng như côtiên nhỏ. Cô em gái tôi vẫn tao nhã, tự nhiên như mùa đông lạnh, mùa hạ nóng, sắcđẹp ...

Tài liệu được xem nhiều: