Trên đường về nhà, An An đã lau khô nước mắt, bình tĩnh trở lại. Gió lạnh là mặt nó đỏ lựng, hất tung mái bờm lộ ra vết sẹo. Tôi không kìm được bật hỏi: “An An, vì sao lúc nãy em khóc?”. An An tần ngần hồi lâu mới nói một câu mà tôi không hiểu: “Chị bị câm, cho nên em đành chịu thua”. Câu trả lời khiến đầu óc tôi càng thêm mông lung. Hỏi nữa nó khôn nói, lẳng lặng bước. Tôi đang nghĩ có nên nói ra chuyện giữa Mai Mai và...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Anh trai em gái P35Tác Giả:Tào Đình ANH TRAI EM GÁI Chương 35 SỰ THẬT T rên đường về nhà, An An đã lau khô nước mắt, bình tĩnh trở lại. Gió lạnhlà mặt nó đỏ lựng, hất tung mái bờm lộ ra vết sẹo. Tôi không kìm được bật hỏi:“An An, vì sao lúc nãy em khóc?”. An An tần ngần hồi lâu mới nói một câu mà tôi không hiểu: “Chị bị câm,cho nên em đành chịu thua”. Câu trả lời khiến đầu óc tôi càng thêm mông lung. Hỏi nữa nó khôn nói, lẳnglặng bước. Tôi đang nghĩ có nên nói ra chuyện giữa Mai Mai và Hồ Khả. “Mấy hôm nay anh buồn lắm phải không?”. An An đột nhiên hỏi. Tôi nói buồn thật nhưng lại không nói ra được buồn ở chỗ nào. “Bởi vì không có Hồ Khả”. An An nói, ngửa mặt nhìn trời, hình như nó cườithầm. “Mai Mai tâm địa xấu xa. An An, em không biết đó thôi. Mà thôi, không nóichuyện ấy nữa, đằng nào anh cũng không nên buồn vì một người độc ác nhưvậy”. Tôi phẫn nộ nói, quên hết vẻ dịu hiền của Mai Mai khi bóc trứng cho tôiăn, lấy nước cho tôi rửa chân. An An nhìn tôi, trầm ngâm không nói. Anh em tôi vẫn đi, trên đường tôi nảy ra ý nghĩ, nhất định phải chuyển vàonội trú. Về nhà không lâu, chẳng ngờ mẹ cũng về. Mẹ vội vã đẩy cửa bước vào, đithẳng đến phòng Mai Mai. “Tiểu Mai bảo mẹ về lấy ít đồ, anh em đã ăn cơmchưa? Mẹ không có thời gian nấu cơm, các con ra ngoài ăn tạm, mẹ phải quaylại bệnh viện ngay, nếu không Mai Mai sẽ sợ…”. Mẹ nói liền một hơi. An An liếc mẹ với ánh mắt khó hiểu, nhưng không nói gì. Nó ôm con mèo đivào phòng của mình. Tôi không còn hứng thú tìm hiểu tâm tư của An An, chỉ chờ có sơ hội để nóivới mẹ. Khi đã lấy hết dũng khí, tôi mới bắt đầu: “Mẹ…!”. “Lại chuyện gì nữa? Không thấy mẹ đang bận à? Bây giờ đã xảy ra baonhiêu là chuyện, Mai Mai bị xe tông, còn chưa đủ làm mẹ rối trí sao? Mấy anhem lại còn định gây chuyện! Không phải mẹ nói con, nhưng con lớn rồi, lại làanh, không nhường em được à? Con nghĩ lại hành động sáng nay của con xem,làm cho em phát khóc. Lúc ấy con như người mất trí, từ nhỏ đến giờ lúc nào nówww.vuilen.com 325Tác Giả:Tào Đình ANH TRAI EM GÁIcũng chăm sóc con, ân cần là thế… Cái bút vẽ của Mai Mai đâu nhỉ?”. Tôi cònchưa mở miệng đã bị mẹ chặn họng cuối cùng đành im. “Mẹ, mẹ lại con cà con kê. Thôi con không nói nữa”. Tôi cau mày, ngồixuống giường nhìn mẹ mồ hôi nhỏ giọt lục tìm ngăn bàn, ngăn tủ. “Thế nào? Vậy con mắng em đã xong chưa? Lại chỉ vì đứa con gái chẳng ragì, con có còn là anh nữa không? Em nó viết mấy câu, vẽ mấy bức tranh, làm gìcon phải giận đến vậy?”. “Mẹ nói gì? Ai chẳng ra gì?”. Tôi bực mình vì mẹ muốn bênh con gái mà nóiHồ Khả như vậy. “Mẹ đã đọc mấy câu đó chưa?’. “Mẹ không đọc nhưng con gái tôi, tôi biết, nó có thể viết gì chứ?”. “Con thì biết!”. Tôi lẩm bẩm, ra vẻ tôi đã biết vậy mà! Mẹ lườm tôi. Tôi không dám nói. Tệ hơn, mẹ lại trút hết mọi tỗi lõi trên đầutôi: “Bênh bạn gái, coi thường em ruột, uổng công mẹ nuôi dưỡng!”. “Lại còn con bé An An nữa, lạ thật, nó còn khóc nỗi gì, có khóc cũng đừngđể Mai Mai nhìn thấy mới phải, đừng để chị lo nghĩ”. “Mẹ, không phải con nói mẹ, nhưng quả thật mẹ quá thiên vị!”. Cuối cùngtôi không chịu được bật ra, tôi cảm thấy lúc này không thể không nói. “Mẹkhông để ý đến con cũng chẳng sao, dù gì con cũng là con trai. Nhưng sao lúcnào mẹ cũng thiên vị Mai Mai, không để ý đến tình cảm của An An?”. Lúc đó, mẹ đang tìm cái áo nhung của Mai Mai trong tủ, vẫn đang phàn nànkhông biết nó để đâu. Nghe tôi nói vậy mẹ không ngẩng đầu, nói ngay: “MaiMai từ nhỏ đã không nói được, nó bị câm, mẹ là mẹ, không thương nó thìthương ai”. Mẹ nói câu đó bằng cái giọng chắc như đinh đóng cột, như điều đólà đương nhiên, mà ngữ khí này còn mang hàm ý: con nghĩ không thông, con béAn An sức khoẻ tốt, học giỏi, mẹ chẳng cần phải lo nhiều cho nó, sau này thếnào chẳng có người thương nó. Tôi quá đỗi kinh ngạc. Khi nói với mẹ chuyện này, tôi hy vọng mẹ sẽ thanhminh, đại loại: “Con ngốc ạ, mẹ đâu có thiên vị vì mẹ đối với ba anh em nhưnhau, cùi tay và bàn tay đều là thịt da”. Ai ngờ mẹ lại giải thích như thế, lại cònthừa nhận mình thương con gái lớn. Tôi lập tức nhớ lại lời An An. “Chị bị câm, cho nên em đành chịu thua”. Tôi thấy cần bênh vực An An. Đều là con mẹ sinh ra, nhưng lại thương yêukhác nhau, đối xử khác nhau. Tôi là con trai, ăn to nói lớn, trước đây thấy mẹđối xử không công bằng với tôi, tôi cũng bất bình, song không nói ra, nhưng mẹkhông thể cư xử như vậy với An An được. Trước kia tôi cũng không để ý lắm đến tâm tư của con gái, sau này có HồKhả, để nịnh nàng, tôi bắt đầu lưu tâm tìm hiểu nên cũng biết sơ sơ. Phụ nữ, dùcó kiên cường, cứng rắn đến đâu cũng rất dễ bị tổn thương. Đàn ông được nặnwww.vuilen.com ...