Thôi, mẹ phải đến bệnh viện đây, nếu không Mai Mai lại sợ”. Mẹ vội vàng lau nước mắt, hấp tấp đi ra. “Mẹ!”. Tôi gọi. “Gì thế?”. Mẹ vừa xỏ dép vừa hỏi. Tôi nhìn mẹ, người đàn bà trái tim đang nhỏ mắt buộc phải đẩy nỗi đau vào trong để đối diện với trăm ngàn lo toan của cuộc sống, đau đớn vì tình cảm bệnh hoạn bất thường của con, nhưng trái tim người mẹ có cách lý giải riêng. Bà càng xót thương đứa con gái bất hạnh, càng thấy mình có...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Anh trai em gái P36Tác Giả:Tào Đình ANH TRAI EM GÁI Chương 36 TÂM TƯ T hôi, mẹ phải đến bệnh viện đây, nếu không Mai Mai lại sợ”. Mẹ vội vànglau nước mắt, hấp tấp đi ra. “Mẹ!”. Tôi gọi. “Gì thế?”. Mẹ vừa xỏ dép vừa hỏi. Tôi nhìn mẹ, người đàn bà trái tim đang nhỏ mắt buộc phải đẩy nỗi đau vàotrong để đối diện với trăm ngàn lo toan của cuộc sống, đau đớn vì tình cảm bệnhhoạn bất thường của con, nhưng trái tim người mẹ có cách lý giải riêng. Bà càngxót thương đứa con gái bất hạnh, càng thấy mình có lỗi trong những bất hạnhcủa nó. Bà sốt sắng đến với nó, không muốn nó một mình đối diện với cô đơn. Mẹ là người vĩ đại, những câu phàn nàn của mẹ chứa đựng tình mẫu tử sâunặng. “Nói đi cái thằng! Đang bận chết đi được! Mai Mai lại sốt ruột lắm đây”. Mai Mai? Tôi không biết mẹ sẽ xử lý việc này thế nào. Mẹ bảo cứ để mẹ lo,không biết mẹ sẽ đơn giản hoá hay phức tạp hoá chuyện này. Đằng nào tôi cũngthấy chuyện khá rắc rối, cho nên quyết đinh né tránh. ‘Mẹ, con muốn chuyểnvào ký túc xá sống”. “Hả?”. Mẹ vừa nghe vậy, quay ngoắt đầu lại. “Ở ký túc?”. Bà ngơ ngẩn nhìntôi. “Mẹ, con cũng muốn ở ký túc”. An An cũng đứng lên nói. “Ký túc? Cả hai anh em đều muốn ở nội trú?”. Mẹ suy nghĩ, có bẻ khôngmuốn nhưng thấy thái độ kiên quyết của chúng tôi nên lại do dự. “Thế cũngđược…”. Cuối cùng mẹ thở dài nói như hụt hơi, rồi quay đi, bước chân lầm lũi,nặng nề. Mẹ đi rồi, tôi và An An nhìn nhau cười gượng gạo, không biết lúc đó nó nghĩgì, nhưng cả hai anh em đều thấy sự bế tắc của hoàn cảnh này. Bàn tay An Ansờ lên vết sẹo trên trán một cách vô thức. Tôi không tưởng tượng được nó đãkhó khăn thế nào để giấu mình trong cái mặt nạ vô tư, lạc quan ngần ấy năm rồi. “An An, em có hận Mai Mai không?”. Tôi thận trọng hỏi. An An không trả lời, chỉ thở dài, quàng tay ôm con mèo, vuốt ve một lát rồiđứng dậy thu xếp đồ đạc, chuẩn bị vào nội trú. Việc ở nội trú không có trở ngại gì. Nhà trường lấy lý do kỷ luật, yêu cầuhọc sinh vào ở nội trú. Học sinh nhà gần trường, muốn ngoại trú, hoặc nhữngngười muốn thuê nhà sống ở bên ngoài cho thoải mái đều bị phản đối quyết liệt,www.vuilen.com 338Tác Giả:Tào Đình ANH TRAI EM GÁIcho nên mỗi chúng tôi đều có một cái giường cá nhân ở khu nội trú, nộp tiền lệphí rồi coi như xong, nhà trường không bận tâm sinh viên có ở hay không. Có lẽbố mẹ sau khi nộp lệ phí cho con là yên trí chúng sẽ chăm chỉ học tập. Cho nên,bây giờ tôi chỉ cần thu xếp ít đồ để chuyển vào trường là xong. Lý do ở nội trú càng đơn giản. Khi tôi và A Thụ và Hà Tặc đến chuyển đồ,trước lời chất vấn của hai gã, tôi phẩy tay, buông đúng một tiếng “nhàn”. Đúng vậy, sống ở nội trú rất nhàn. Ở nội trú có thể ngủ chán chê. Cái gọi làcuộc sống nề nếp chúnh là: đánh bài thâu đêm, ngày ngủ vùi. Tôi và Hà Tặc ở chung một phòng. Buổi tối đầu tiên khi tôi vào trường, gầnchục gã trai cùng phòng và mấy phòng lân cận mở một cuộc liên hoan nhỏ chàomừng thành viên mới của ban “mạt chược” khiến tôi rất đỗi cảm động. Ở nội trú quả thật rất nhàn. Năm thứ tư bài vở ít, càng nhàn. Hằng ngày tôinằm trên gường nhìn bạn bè đi đi lại lại, cảm thấy vô cùng sung sướng. Nhưngsau những ngày sung sướng đầu tiên là nỗi buồn không thể xua đuổi: luận vănchưa đâu vào đâu, công việc chưa có manh mối, tương lai là một dấu hỏi lớn,cha mẹ lại lo âu. Ở nội trú thể nghiệm sự nhàn rỗi thật tuyệt. Nhưng sinh viên năm cuối màvẫn nhàn rỗi thì có ba loại. Loại thứ nhất là không tìm được việc, dứt khoát họctiếp nghiên cứu sinh. Loại thứ hai là có bố mẹ làm quan. Loại thứ ba là phó tháctất cả cho tương lai. Còn những sinh viên năm cuối thực sự có chí hướng tuyệtđối không nhàn rỗi. Họ luôn tất tả hoạt động, thận trọng lựa chọn các công ty,cố tìm những công ty ưu tú nhất, họ trau chuốt bản luận văn sao cho thật vừa ý. Tôi thuộc đối tượng ba, chắng có gì, nhưng ép mình nhàn rỗi trong tư duy rốirắm. Nhiệm vụ hằng ngàu của tôi là ngủ đến lúc chán mắt thì tự thức dậy, tuy đãtỉnh nhưng mắt vẫn nặng trịch, không mở ra được, sau đó nhanh chóng vào nhàvệ sinh, rồi bật ti vi (Hà Tặc dạy tôi cách nằm trên giường mở ti vi, thật độcđáo, không ai bắt chước được). Đi vệ sinh xong chẳng cần rửa tay, vớ ngaybánh mỳ tối hôm trước đã nhờ bọn con gái mua hộ, đủng đỉnh vừa gặm bánhmỳ vừa lên mạng tán gẫu với bạn chat. Buổi tối, sau một chầu tán gẫu về bọncon gái, lại bận bịu với trò đen đỏ - “công việc thường trực” hằng đêm. Haynhất vẫn là tiết mục “nói mơ giữa ban ngày”. Trong hành trang “vào đời” của sinh viên chắc chắn có một “tài sản tinhthần”, đó là kỷ niệm “nói mơ giữa ban ngày” của bạn bè. Chuyện như sau, hằngđêm, khi đám con trai đang bận tụ tập “đấu địa chủ” (chơi bài) dưới ánh đènđiện tù mù, đúng lúc cuộc vui đang hồi gay ...