Thành phố Trùng Khánh một ngày nắng, ánh mặt trời rực rỡ trùm lên nhịp sống khá êm đềm của những con người ở đây. Người ta ung dung đi lại trên khắp phố phường. Nơi chính diện khu trung tâm có bức tượng, dưới chân tượng, một gã điển trai đang ngồi trầm ngâm. Tôi đang đợi A Thụ. Tôi ngồi dưới chân bức tượng, nơi chán game với cái điện thoại di động rồi cứ để ánh nắng thả sức vuốt ve. Màn hình điện thoại liên tục hiện lên một dãi số điện thoại....
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Anh trai em gái P4Tác Giả:Tào Đình ANH TRAI EM GÁI Phần 4 Mai Mai T hành phố Trùng Khánh một ngày nắng, ánh mặt trời rực rỡ trùm lên nhịpsống khá êm đềm của những con người ở đây. Người ta ung dung đi lại trênkhắp phố phường. Nơi chính diện khu trung tâm có bức tượng, dưới chân tượng, một gã điểntrai đang ngồi trầm ngâm. Tôi đang đợi A Thụ. Tôi ngồi dưới chân bức tượng, nơi chán game với cái điện thoại di động rồicứ để ánh nắng thả sức vuốt ve. Màn hình điện thoại liên tục hiện lên một dãi sốđiện thoại. Tôi nheo mắt ngắm nhìn đám mây lướt nhẹ trên bầu trời. Tôi biếtchủ nhân của số điện thoại này là một mỹ nữ. Tôi mừng thầm, trong lòng phấn chấn. niềm vui cứ lộ ra, không che giấuđược. Buổi trưa, khi đi ăn cơm, tôi gặp Hồ Khả ở nhà ăn; lúc ấy tôi lúng túng,không biết nói gì. Hồ Khả đi cùng với mấy cô bạn, nàng cũng nhìn thấy tôi,cười, giơ tay vẫy chào: “Hi!” rất tự nhiên và đáng yêu. “Hi! Hi!...” Luống cuống đáp lại, tôi vô tình giơ tay phải đang cầm cái bát ăncơm lên vẫy. Hà Tặc đứng bên cạnh, cười giễu tôi là vừa nhìn thấy người đẹp đã hồn siêuphách lạc, trông như thằng ngố. A Thụ cũng hùa theo, hai gã bắt đầu công kích tôi. Tôi cảm thấy mặt mìnhđang đỏ dần lên. Cố gắng kìm chế! Cố gắng trấn tĩnh! “Dương Dương, trấn tĩnh lại đi!” Tôi thầm nhắc bản thân, cố giữ vẻ ngoàibình thường. Cô bạn của Hồ Khả nói một câu gì đó, cả hội cười phá lên, Hồ Khả liếc nhìntôi khiến tôi vừa xúc động vừa ngạc nhiên. Lúc ăn cơm, dưới sự cổ vũ của Hà Tặc và A Thụ, tôi để điện thoại ở chế độkhông rung chuông, đến trước mặt Hồ Khả, vờ hỏi mượn điện thoại của nàng. “Hồ Khả, có thể mượn điện thoại của bạn gọi một cuộc không? Điện thoạicủa tôi hết pin.” Tôi thầm nghĩ, xin mẹ tha lỗi cho đứa con hư này. Mẹ vẫn dạytôi nói dối là xấu. Mấy cô gái lại nhìn tôi cười, làm tôi khó khăn lắm mới giữcho tóc không dựng đứng. Hồ Khả ngây người trong giây lát, sau đó rút điệnthoại đưa cho tôi. Tôi lấy làm đắc ý.www.vuilen.com 31Tác Giả:Tào Đình ANH TRAI EM GÁI “Dùng điện thoại của em, dùng điện thoại của em đây này.” Mấy cô bạn gáinhao nhao, vội vã rút điện thoại trong túi nhét vào tay tôi. “Gọi đi anh!” Tôi cầm điện thoại của một cô, nghĩ bụng, cô gái, tôi quả thật chịu không nổicử chỉ hào hiệp này của cô. Trong lúc tôi đứng ngây người như trời trồng thìchợt thấy khuôn mặt nhăn nhở của Hà Tặc và A Thụ. A Thụ đã cười đến mứcsuýt ngã xuống đất. Không còn cách nào khác, tôi đành cầm điện thoại của côgái kia tự bấm số của mình; đứng cách chỗ nọ hai mét, tôi nói với cái máykhông có người ở phía bên kia. Tôi làu bàu mấy câu chẳng có đầu có cuối rồi tắtmáy trở lại chỗ Hồ Khả, nói không gọi được, đoạn lúng túng định đi. “Này, thử dùng máy của tôi xem, máy nhắn tin có lúc hay mất tín hiệu.” HồKhả đứng dậy đưa điện thoại cho tôi. Tôi nhìn Hồ Khả cười rạng rỡ, đang quayquay cái dây đeo điện thoại trong tay, vội giơ lên đón, ngạc nhiên, lý nhí cảm ơnnàng. Lúc đó, mấy cô bạn của Hồ Khả lại cười rộ lên khiến tôi không biết giấumặt vào đâu. Suy nghĩ của các cô gái luôn kỳ quặc và bất thường! Bây giờ tôi đang ngồi dưới chân bức tượng trước cổng trường, tôi đang đợiA Thụ. Tôi đã gọi điện về nhà bảo Mai Mai chuẩn bị cơm tối. “Tối nay A Thụsẽ đến và nghỉ ở nhà chúng ta, bọn anh sẽ cùng xem bóng đá.” A Thụ là người Hà Bắc. Anh chàng thật thà này đến giờ vẫn giữ bí mật vềmối tình đầu của mình. Mười mấy năm liền, gã chỉ là tên mọt sách, không biếtđàn bà sinh ra là để đàn ông yêu, phụ nữ luôn có một “đóa hoa đẹp”. Mỗi khi tôi và Hà Tặc bàn luận với nhau về bạn gái của đứa này gợi cảm,đứa kia hấp dẫn, A Thụ luôn tỏ vẻ khó chịu; gã làu bàu: “Có gì đâu, mẹ tớ và bàtớ cũng là phụ nữ.” Đối với gã cao tăng đắc đạo này, ban đầu cả tôi và Hà Tặc đều lấy làm lạ, lâudần cũng quen, mặc kệ gã dị ứng với người khác giới. Rừng lớn thiếu gì chim.Tôi và Hà Tặc đã háo sắc rồi thì cũng phải có một A Thụ hòa thượng chứ, nhưvậy mới “cân bằng sinh thái”. Sáng chủ nhật, A Thụ bỗng tỏ ra hào hứng, đồng ý đi cắt tóc. Bây giờ tôiđang chờ gã. Tối nay có một trận bóng quan trọng. A Thụ chưa bao giờ đến nhàthuê của chúng tôi. Không như Hà Tặc, ngay buổi đầu nhìn thấy An An đãkhông giấu giếm ý đồ theo đuổi, và từ đó đến nhà tôi suốt. Mặt trời đang chếch về tây, A Thụ vẫn chưa đến. Tôi nhận được tin nhắn thứtư hẹn là mười phút nữa sẽ đến. Tôi nghĩ tuổi thanh xuân của tôi có được baonhiêu lần mười phút để mà chờ đợi! Không thể lãng phí thời gian. Vậy là tôi lạimở điện thoại ngắm nhìn số máy của Hồ Khả – nhìn những con số đó, tôi cảmthấy yên lòng. Cuối cùng A Thụ, sau n lần mười phút đã chạy đến, trông chẳng khác gì conngựa vừa phải chạy một vạn dặm đường. Tôi nói: “Cảm ơn cậu đã ban cho tôi mười phút dà ...