Danh mục

Anh trai em gái P40

Số trang: 0      Loại file: pdf      Dung lượng: 226.21 KB      Lượt xem: 10      Lượt tải: 0    
Thư viện của tui

Phí tải xuống: miễn phí Tải xuống file đầy đủ (0 trang) 0
Xem trước 10 trang đầu tiên của tài liệu này:

Thông tin tài liệu:

Ngày cuối cùng của tháng Sáu, không biết ai đề xuất ý kiến ra quán chat thâu đêm, mọi người lập tức tán thưởng nhiệt liệt. Duy chỉ có gã cao thủ “nói mê giữa ban ngày” phản đối, gã bảo máy vi tính vừa bán, việc gì phải lên mạng. Vừa nói ra đã bị phản đối nhao nhao: “Ai chẳng chán lên mạng, chẳng qua là để nhớ!” Nhớ cái gì? Chẳng ai hỏi, nhưng ai cũng biết, tốt nghiệp rồi, ra trường, sẽ không còn những buổi chat thâu đêm, chơi...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Anh trai em gái P40Tác Giả:Tào Đình ANH TRAI EM GÁI Chương 40 Mùa hoa dành dành N gày cuối cùng của tháng Sáu, không biết ai đề xuất ý kiến ra quán chatthâu đêm, mọi người lập tức tán thưởng nhiệt liệt. Duy chỉ có gã cao thủ “nói mê giữa ban ngày” phản đối, gã bảo máy vi tínhvừa bán, việc gì phải lên mạng. Vừa nói ra đã bị phản đối nhao nhao: “Ai chẳngchán lên mạng, chẳng qua là để nhớ!” Nhớ cái gì? Chẳng ai hỏi, nhưng ai cũng biết, tốt nghiệp rồi, ra trường, sẽkhông còn những buổi chat thâu đêm, chơi điện tử thâu đêm nữa. Theo quy định của quán, chơi thâu đêm là từ mười một giờ đêm hôm trướctới tám giờ sáng hôm sau. Giới sinh viên gọi những gã chưa từng bị thi lại là “ấm đầu”, những gã chưachơi điện tử thâu đêm bao giờ là “người ngoài hành tinh.” Nhớ lại hồi mới vào năm thứ nhất, trái tim đầy nhiệt huyết, ngày ngày lênlớp, học ngủ đúng giờ, vào nhà ăn đúng giờ. Lúc đó, những kế hoạch vạch rasao mà hoàn mỹ: nào là trung với Đảng, hiếu với dân, chuyên cần học tập, làmthạc sỹ, làm tiến sỹ. Đến năm thứ tư, những người tìm được việc làm tuyệtnhiên không muốn học nghiên cứu sinh. Sinh viên vừa tốt nghiệp, gặp nhau thường hỏi: “Thi nghiên cứu sinh chưa?”,chứ không hỏi: “Tìm được việc chưa?” Sinh viên năm thứ nhất là dòng suối chưa bị ô nhiễm, trong sạch, tinh khiết,an phận thủ thường, chưa biết gì về tương lai. Đến năm thứ hai, nước bắt đầuchuyển màu, từng quãng, từng quãng một. Thỉnh thoảng bỏ học, trốn học đãtưởng như là phạm tội tày đình, còn cố tìm lý do bao biện, bị thầy phát hiện thìtim đập chân run, cuối cùng thành tâm viết kiểm điểm, buổi tối còn đến xin thầyđừng ghi vào sổ đầu bài. Năm thứ ba là dòng chảy hợp lưu, chảy chậm chạp, nhiều màu sắc. Ngủ đếnchán mắt, không cần phải tuân thủ nội quy, bởi vì nội quy đã có lớp sinh viênmới tuân thủ, chi phí sinh hoạt đã có gia đình chu cấp, cuộc sống như Thiênđường, đánh bài, ngủ, lên mạng chat, hạn chế duy nhất là nhàn rỗi đến vô vị. Đến năm thứ tư, sóng coi như đã ra đến biển. Khi đó mới nhận ra đang chơivơi giữa biển cả mênh mông, một thế giới muôn hình vạn trạng đang chờ đợi,và phải một mình đối diện với nó, cạnh tranh ác liệt… Muốn khóc không đượcchính là bởi lẽ đó. Lúc ấy mới bắt đầu tiếc nuối khi còn là con suối nhỏ, saokhông giữ cho nó trong sáng, sạch sẽ đến cùng. Cuối cùng, cái còn lại chỉ làwww.vuilen.com 385Tác Giả:Tào Đình ANH TRAI EM GÁIhoài niệm, tiếc nuối. Năm học thứ tư, chúng tôi đã bắt đầu tiếc nuối - tiếc nuốinhững năm tháng sinh viên đẹp đẽ, tình bạn chân thành. Theo kế hoạch, chúng tôi sẽ tụ tập trong phòng tán gẫu đến mười một giờ,sau đó sẽ ra quán Internet. Mấy tay phòng khác cũng hưởng ứng. Đột nhiên cógã nào đó hô lên: “Tại sao ta không chơi bài?”, vậy là những cuốn vở dày đượckê xuống để ngồi, cuộc “đấu địa chủ” bắt đầu. Thực ra, thâm tâm ai cũng nghĩ đến một câu hỏi: “Ngày này năm sau sẽ thếnào?” Đang chơi dở cuộc, một gã đưa ra câu đố tự sáng tác: “Con gì vừa sợ lạnhvừa sợ nóng vừa sợ bỏng vừa sợ muỗi cắn vừa sợ mặt trời!” Quái vật nào thế? Chưa ai đoán ra. Là “con gái”. Gã đưa ra đáp án. Mới đầu chưa hiểu, ai nấy đều ngây ra, rồi sau vỗ đùi đen đét khen hay. Tôi lập tức nghĩ đến Hồ Khả, thấy đúng quá, thật là chí lý! Tự dưng cả phòng lắng xuống trong chốc lát; câu đố vốn để khuấy độngkhông khí, ai ngờ lại khiến mọi người đăm chiêu. Những gã ngồi đây, ai chẳngcó bạn gái? Nhưng liệu có ai vui vẻ dắt tay bạn gái ra khỏi trường cùng nhau đitiếp? Càng nghĩ càng thấy buồn. Mãi mới đến mười một giờ, tất cả hò nhau ra quán. Lên mạng ở ngoài quán quả nhiên khắc hẳn. Trong mịt mù khói thuốc, cảmgiác quên đi bản thân mới rõ rệt, khác hẳn khi chỉ có một mình trong phòng.Khi buồn ngủ có thể gục xuống bàn tranh thủ chợp mắt. Ngủ trong giờ học vàtrong quán Internet là tuyệt vời nhất, vừa gục xuống là như lạc vào tiên cảnh. Nhiều lần chơi điện tử, chat thâu đêm. Cư dân mạng rất khoái món mỳ ăn liền mà quán bao giờ cũng có sẵn; khiđánh thức chủ quán gọi mỳ ăn liền, cảm thấy thật thú vị. Đa phần đã vào khoảngba, bốn giờ sáng, chủ quán đang yên giấc, bất thần giật nảy mình bởi tiếng gọi:“Ông chủ, mỳ tôm!” “Hả, cần bao nhiêu?” “Hai thùng!” Lại ồn ào một chặp. Sau đó là ngủ đã đời, vừa đặt mình là ngủ như chết. Hôm nay là lần duy nhất không ngủ sau một đêm chơi, chat. Bởi vì, tôi đãthu xếp tất cả hành lý, chuẩn bị về nhà. Đêm qua là buổi tối cuối cùng ở trường,mọi người tụ tập trong quán Internet, vừa vui vừa buồn. “Hôm qua, lúc nộp lại thẻ sinh viên, thẻ thư viện, tự dưng thấy lưu luyến,giống như chia tay với người yêu”, gã Hà Tặc phổi bò cũng nói một câu đầy tâmwww.vuilen.com 386Tác Giả:Tào Đình ...

Tài liệu được xem nhiều: