Trận ốm Khi Mai Mai dùng tay ra hiệu bảo tôi nhất định sẽ bị cảm, tôi thấy mình chẳng hề hấn gì. Nhưng trước thái độ nghiêm khắc, kiên quyết của em, tôi đành nói: “Để đấy, lát nữa anh uống.” Chẳng có bệnh, tại sao phải uống thuốc? Tôi thầm nghĩ, nhân lúc Mai Mai đi ra sẽ lén đổ bát thuốc vào nhà vệ sinh. Thuốc nam vừa đen vừa đắng. Khi tôi đổ bát thuốc đặc quánh, đen sì vào bồn vệ sinh cũng là lúc tôi bắt đầu thấy hơi choáng váng. Tôi...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Anh trai em gái P9Tác Giả:Tào Đình ANH TRAI EM GÁI Phần 9 Trận ốm K hi Mai Mai dùng tay ra hiệu bảo tôi nhất định sẽ bị cảm, tôi thấy mìnhchẳng hề hấn gì. Nhưng trước thái độ nghiêm khắc, kiên quyết của em, tôi đànhnói: “Để đấy, lát nữa anh uống.” Chẳng có bệnh, tại sao phải uống thuốc? Tôi thầm nghĩ, nhân lúc Mai Mai đira sẽ lén đổ bát thuốc vào nhà vệ sinh. Thuốc nam vừa đen vừa đắng. Khi tôi đổ bát thuốc đặc quánh, đen sì vàobồn vệ sinh cũng là lúc tôi bắt đầu thấy hơi choáng váng. Tôi kêu lạnh. Mai Maivội chạy đi lấy áo len cho tôi. Mặc thêm áo, vẫn lạnh. Đắp thêm một cái chăn bông to sụ, ngồi trên đi văng,người tôi run bắn lên. Toàn thân nóng như lửa. An An từ trường về, vào nhà thấy ông anh vĩ đại quấn cái chăn to sụ ngồitrên đi văng không ngừng kêu rét, nó hoảng hốt đưa tay sờ trán tôi, rồi nói,giọng ráo hoảnh: “Ái chà, mặt trời rơi xuống Bắc Cực rồi.” Nó còn nháy mắtvới tôi, có vẻ chẳng bận tâm tới chuyện tôi bị sốt. Con bé vô tâm quá thể! Tôi thầm nghĩ, mình thương yêu nó để làm gì kia chứ, nó đâu thèm quan tâmđến mình? Nhưng quả thực, tôi không còn tâm trí nghĩ về sự vô tâm của nó. Tôicảm thấy trời sụp đến nơi rồi, người chơi vơi như không trọng lượng. Uống xong bát thuốc của Mai Mai, tôi không muốn ăn cơm nữa. Mai Mai épuống sữa; vừa ngửi thấy mùi sữa tôi đã buồn nôn. Toàn thân rã rời, tôi đi nằm.Khi bước vào phòng ngủ, tôi còn lờ mờ nhìn thấy An An đang ngồi trước máyvi tính cười ngặt nghẽo, chắc lại đang lên mạng chat! Nằm trên giường, tôi lại nghĩ đến An An. Càng nghĩ càng thấy nó vô tâm,đợi khỏe lại sẽ cho nó một trận, nhất định phải cắt tiền tiêu vặt của nó. Tiền sinhhoạt của mấy anh em do mẹ đều đặn gởi lên hàng tháng. Thỉnh thoảng tôi có đilàm gia sư, kiếm được ít nhiều. Tranh của Mai Mai cũng được một số ngườimua, lừa bán cho du khách nước ngoài. Còn An An, suốt ngày cười nói vô tư, chẳng làm gì ngoài ăn, ngủ, đi học,đàn đúm với mấy đứa bạn; không khác gì đứa trẻ hoang dã. Việc duy nhất nólàm là luôn mồm kêu: “Mệt quá!” Vậy là cái thằng làm anh như tôi đành phải áp dụng biện pháp trừng phạtnghiêm khắc: cắt giảm nguồn tài chính của nó. Nhưng nếu cắt tiền tiêu vặt củaAn An thì sẽ dùng tiền đó vào việc gì? Mai Mai đi vào, nhắc tôi đắp chăn cẩn thận. Em nhẹ nhàng giúp tôi vuốt lạichăn cho phẳng, thấy tôi vẫn kêu rét, em lại lấy thêm cái nữa đắp cho tôi.www.vuilen.com 64Tác Giả:Tào Đình ANH TRAI EM GÁI Mai Mai rất ân cần, chu đáo. Tôi ngắm nhìn cô em gái xinh đẹp của mình,bỗng nhớ đến Hồ Khả, nàng cũng đẹp không kém. “Đúng rồi, tiền này nên để mua điện thoại di động mới.” – Khấu trừ sinhhoạt phí của An An để phục vụ nhân dân! Mình thực là sáng suốt! Lòng thanhthản, tôi ngủ thiếp đi. Vừa tỉnh giấc, tôi nhận ra ngay là bệnh của mình đã rất tồi tệ. Một cốc nướctrắng để đầu giường. Khỏi nói cũng biết là Mai Mai làm. Tôi loạng choạng bướcra khỏi phòng ngủ, thấy Mai Mai đang đun thuốc dưới bếp. Tôi nói: “Khỏi phải sắc thuốc, anh không chịu nổi nữa rồi. phải đi bệnh việnthôi.” Mai Mai cau đôi mày thanh tú nhìn tôi, rồi vội vã đi chuẩn bị. Lúc đó, khôngbiết con nhỏ An An đã chạy biến đằng nào. Làm thủ tục nhập viện là việc rất khó khăn đối với một người không nóiđược. Tôi ngồi ở phòng đợi, người rất yếu, đầu nhức như búa bổ. Khi tôi nhăn nhóngẩng đầu thì thấy cô em gái câm của mình đang dùng tay ra hiệu với bác sỹ,mồ hôi túa ra, đã mất hết vẻ điềm tĩnh thường ngày. Có lẽ bác sĩ không hiểu,Mai Mai lại dùng tay ra hiệu lần nữa, mặt đỏ gay, tay luống cuống chỉ trỏ, cốgắng phát ra tiếng nói; vậy là cái xấu đã xuất hiện: những tiếng ú ớ của ngườicâm. Nếu nhìn bộ dạng Mai Mai bây giờ chắc chẳng thể nào hình dung vẻ đẹpthánh thiện của em khi ngồi vẽ trên ban công trong một buổi hoàng hôn. Đây làlần đầu tiên tôi nhận thấy Mai Mai không phải là nàng tiên hoàn mỹ; em cũngchỉ là một đứa trẻ yếu ớt cần che chở. Em gái đáng thương! Lần đó tôi sốt tới 39,5 độ, bác sỹ nói tôi bị viêm phổi, amidan sưng to, phảinằm viện theo dõi. Tôi nằm trên giường bệnh, bắt đầu thấy thèm sức khỏe của những ngườibình thường. Khi chân tay rã rời, cổ họng đau rát mới nhận ra cuộc sống khôngđau không ốm ngày trước đáng quý biết bao. Tôi vừa cố uống hết bát thuốc củaMai Mai vừa nhẩm tính sau khi khỏi bệnh sẽ phải kiên trì tập luyện thể thao.Nhưng nghĩ thế thôi chứ tôi biết chắc sau khi khỏi bệnh, tôi sẽ vẫn dậy muộnnhư thường. Phải nằm viện, được em gái chăm sóc, tôi lại nghĩ: nếu bình phục thì chắcchắn là do ân huệ của Thượng đế; còn giờ đây, dường như tôi sắp chết rồi. Tôi bị ốm. Đau ốm thật đáng ghét! Tôi nhìn Mai Mai ngồi bên đang lặng lẽ gọt cam, không hình dung nổi nó đãlàm thế nào để giao tiếp với người lạ, làm thủ tục nhập ...