Song Ngân nằm quay mặt vào vách hờn dỗi: - Đã bảo ta không ăn mà, mi ra đi, kệ ta! Cẩm Thy nài nỉ: - Ra ăn cho vui, để anh Tứ đợi tội nghiệp. Song Ngân vùng vằng: - Kệ ảnh! Chút tao ra sau. - Mi giận ảnh thật hả Ngân? Song Ngân không đáp cô nằm im như pho tượng, mắt nhầm lại: Năn nỉ mãi không được, Cẩm Thy quay lưng bỏ ra ngoài. Thấy Cẩm Thy trở ra một mình, Lê Tứ ngạc nhiên: - Ngân đâu? Sao em không kêu Ngân dậy, ra...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Ánh trăng 16 P2Tác Giả: Thảo Lam ÁNH TRĂNG 16 PHẦN II S ong Ngân nằm quay mặt vào vách hờn dỗi: - Đã bảo ta không ăn mà, mi ra đi, kệ ta! Cẩm Thy nài nỉ: - Ra ăn cho vui, để anh Tứ đợi tội nghiệp. Song Ngân vùng vằng: - Kệ ảnh! Chút tao ra sau. - Mi giận ảnh thật hả Ngân? Song Ngân không đáp cô nằm im như pho tượng, mắt nhầm lại: Năn nỉ mãi không được, Cẩm Thy quay lưng bỏ ra ngoài. Thấy Cẩm Thy trở ra một mình, Lê Tứ ngạc nhiên: - Ngân đâu? Sao em không kêu Ngân dậy, ra ăn cơm? - Em kêu nó nhưng nó không chịu ra. - Sao vậy, bộ Ngân ốm hả? Cẩm Thy háy anh một cái thật dài: - Anh biết rồi mà còn giả vờ. Lê Tứ cười nhẹ: - Khi không em cáu gắt với anh vậy? Mà bảo anh biết mà biết chuyện gìvậy? Ngân giận anh đấy. Lê Tứ ngơ ngác: - Giận anh à? Mà chuyện gì? - Thì chuyện lúc chiều đó. Lê Tứ vỡ lẽ, anh thì thầm:www.vuilen.com 28Tác Giả: Thảo Lam ÁNH TRĂNG 16 - Vụ Ngân té cầu đó hả? - Còn chuyện gì nữa. - Vậy à! Cẩm Thy hậm hực: - Mà anh cũng ác lắm. - Anh làm gì mà em rủa anh là ác? - Không đúng sao? Ngân là dân Sài Gòn làm sao qua cây cầu đó được. Emcòn sợ huống chi là Ngân. Vậy mà anh lại cho đi Sáu mượn xuồng, có phải anhcố tình không? Lê Tứ nhăn nhó: - Em nói gì lạ vậy? Dì Sáu có việc gấp nên mới mượn. Em bảo anh từ chốithế nào được, với lại Cẩm Thy đang bới cơm vào bát, thấy Lê Tứ lấp lửngkhông nói hết câu, cô nhìn anh, bực dọc: - Sao anh không nói mà ngưng lại? - Thì anh thấy Ngân có vẻ thích sống cảnh thôn quê, đòi ở nhà ngói, ham bơixuồng, lại còn mò cua, bắt ốc nữa. - Thì sao nào? Có liên quan gì đến chuyện cây cầu đâu. - Đó, chính vì những thứ đó mà không đi cầu khỉ, anh thấy thiếu thiếu cái gìđó. - Anh đừng nói quanh để biện hộ cho mình. Lê Tứ nghiêm mặt: - Anh không biện hộ mà nói thật lòng. Anh nghĩ Ngân tuy có sợ lúc ban đầu,nhưng anh tin chắc là Ngân vẫn có cảm giác thú vị, không chừng cô bé lại thíchnữa là khác. Cẩm Thy bĩu môi: - Té cái ùm xuống lạch, uống vài ngụm nước, mặt mày xanh lè, lại ướt nhưchuột lột, mà anh bảo là thích thú thì em không hiểu nổi. - Tại em sống từ nhỏ ở đây, cây cầu này quá quen thuộc với em, nên emkhông thấy được.www.vuilen.com 29Tác Giả: Thảo Lam ÁNH TRĂNG 16 - Còn Ngân sống trên Sài Gòn, đây là lần đầu tiên Ngân đi cầu khỉ, tất nhiênlà phải sợ rồi, nhưng biết đâu đó lại là kỷ niệm đẹp nhất trong chuyến đi này thìsao? Cẩm Thy nhún vai, lắc đầu: - Em không tin. Em cứ suy từ em ra, em không thấy thú vị chút nào. - Anh không cãi với em nữa, ăn cơm thôi. Lê Tứ lấy đũa gắp thức ăn để phần cho Song Ngân, ôn tồn: - Biết Ngân thích ăn cá rô chiên giòn, nên khi nãy anh ra đồng bắt vài conmang về. Khi nào Ngân ăn cơm, em chịu khó chiên lại cho Ngân nha. - Có cần phải vậy không anh? Không để ý đến điệu bộ của Cẩm Thy, Lê Tứ điềm đạm: - Cá rô đồng phải chiên giòn ăn mới ngon. Cẩm Thy dò xét: - Hình như anh có vẻ quan tâm đặt biệt với Ngân. Hay là... - Định nói lung tung gì đó? - Không phải sao? Em thấy anh lạ lắm. - Lạ là lạ thế nào? - Quan tâm, săn sóc, lo lắng, lúc nào cũng nhắc đến Ngân. Lê Tứ bình thản: - Thì sao nào? Anh coi Ngân cũng như em thôi. Mà em cũng biết Ngân cóbạn trai rồi mà. - Sao anh biết? Ngân nói với anh hả? Lê Tứ lắc đầu: - Cần gì ai nói. Anh thấy tối nào Ngân cũng trò chuyện với ai đó qua điệnthoại rất lâu, nên anh đoán vậy. - Lỡ Ngân nói chuyện với mẹ thì sao. - Không thể được, mẹ con chỉ thỉnh thoảng thôi, Ngân đã lớn rồi đâu phải trẻcon mà ngày nào cũng phải điện thoại cả tiếng đồng hồ.www.vuilen.com 30Tác Giả: Thảo Lam ÁNH TRĂNG 16 - Vậy là anh đã yêu rồi. Lê Tứ ngạc nhiên: - Ai bảo với em điều đó? - Nếu không sao anh rành quá vậy. - Một cô gái xinh đẹp, thùy mị như Ngân mà chưa có bạn trai hay người yêuthì khó tin lắm. …Nằm trong phòng, Song Ngân lắng tai nghe hai anh em Cẩm Thy nói vớinhau không sót một câu nào. Giọng của Cẩm Thy lanh lảnh nên rất dễ nghe, còngiọng của Lê Tứ thì trầm lại nhỏ nữa, nên cô chỉ nghe loáng thoáng câu được,câu không. Song Ngân thừa nhận là Lê Tứ nói rất đúng. Chiều nay cô bị té cầu, rơixuống lạch, tuy có sợ thật nhưng cô vẫn có cảm giác thích thú khi đi trên câycầu chênh vênh và lắc lẻo ấy. Và đã dang hai tay ra để giữ thăng bằng theo lối chỉ của Lê Tứ, nhưng côvẫn rơi xuống lạch, may mà Lê Tứ đ ...