Danh mục

Ánh trăng 16 P6

Số trang: 0      Loại file: pdf      Dung lượng: 265.33 KB      Lượt xem: 9      Lượt tải: 0    
Xem trước 10 trang đầu tiên của tài liệu này:

Thông tin tài liệu:

Đang nằm nghe nhạc, Song Ngân nghe tiếng gõ cửa nhẹ nhẹ, biết là chị Lụa, cô nói lớn: - Vào đi chị Lụa. Chị Lụa hé cửa, thò đầu vào. - Có cậu Khương đến, đang đợi Ngân dưới nhà. - Chị nói ảnh chờ em một chút. Song Ngân uể oải ngồi dậy, chải sơ lại mái tóc rối rồi bước xuống giường. Đứng trước tủ quần áo, cô cứ phân vân và lưỡng lự mãi không biết nên mặc gì đây. Cô biết Hữu Khương rất khó tính trong ăn mặc. Đi chơi...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Ánh trăng 16 P6Tác Giả: Thảo Lam ÁNH TRĂNG 16 PHẦN VI Đ ang nằm nghe nhạc, Song Ngân nghe tiếng gõ cửa nhẹ nhẹ, biết là chịLụa, cô nói lớn: - Vào đi chị Lụa. Chị Lụa hé cửa, thò đầu vào. - Có cậu Khương đến, đang đợi Ngân dưới nhà. - Chị nói ảnh chờ em một chút. Song Ngân uể oải ngồi dậy, chải sơ lại mái tóc rối rồi bước xuống giường. Đứng trước tủ quần áo, cô cứ phân vân và lưỡng lự mãi không biết nên mặcgì đây. Cô biết Hữu Khương rất khó tính trong ăn mặc. Đi chơi với anh, anh muốn cô phải mặc đầm cho sang trọng, tha thướt và quýphái, nhưng Song Ngân lại không thích vì cô cho là gò bó và vướng víu. Sau một chút đắn đo, Song Ngân quyết định chọn cái áo puli màu kem nhạtvới chiếc quần Jeans màu nâu đất, trông cô thật trẻ trung và khỏe khoắn. Ngắm nghía trước gương lần nữa rồi cô tự tin bước xuống nhà. Vừa trôngthấy Song Ngân bước xuống, Hữu Khương đã không vui, anh nhìn cô vẻ lạ lẫmlắm. Song Ngân tươi cười: - Làm gì anh nhìn em dữ vậy, anh thấy em thế nào, có đẹp không? - Em định đi đâu vậy? - Đi chơi với anh, anh hỏi gì lạ vậy. Song Ngân không chút ngạc nhiên vì đã biết điều này. Hữu Khương cau mày: - Em đi chơi với anh mà ăn mặc thế này? - Có gì là không được, đâu quá lố lăng, dị hợm đâu anh. - Nhưng anh không thích! Em lên thay ra, mặc đầm như mọi khi cho anh.www.vuilen.com 134Tác Giả: Thảo Lam ÁNH TRĂNG 16 Song Ngân lắc đầu bướng bỉnh: - Em không thích mặc đầm, em thích thế này. - Đã bảo là anh không thích mà, em đừng giỡn nữa. - Em không giỡn. Anh phải tôn trọng ý kiến và sở thích của em chứ. Hữu Khương khó chịu: - Nhưng em không thể ăn mặc như vậy ra phố với anh được. Song Ngân vùng vằng, ngang bướng: - Nếu anh không thích thì thôi vậy, em không đi nữa, anh đi một mình đi. Thái độ phản kháng mạnh mẽ của cô làm Hữu Khương sững sờ. Anh hỏi lại: - Em nói sao, em không đi à? - Đúng, nếu anh cảm thấy em ăn mặc thế này không xứng với anh. Song Ngân ngồi xuống ghế, nét mặt có vẻ giận dỗi. Hữu Khương buột miệng: - Dạo này em thay đổi nhiều quá Ngân à, em không còn là cô bé như ngàynào nữa. - Vì em đã lớn, em đã suy nghĩ và tự quyết định cho mình: - Song Ngân nhẹnhàng: Hữu Khương tức lắm nhưng vì đang ở nhà Song Ngân nên anh không dám totiếng hay áp đặt cô được. Song Ngân ngước lên: - Anh Khương! Có đi không nếu không em lên phòng đấy. - Thôi được, nếu em thích mặc vậy thì tùy em, anh không bắt buộc nữa. Song Ngân tươi cười: - Mình đi thôi anh. Hữu Khương lầm lũi quay lưng đi trước, Song Ngân mỉm cười một mình rồicũng theo anh ra xe...www.vuilen.com 135Tác Giả: Thảo Lam ÁNH TRĂNG 16 Song Ngân quay mặt ra bờ sông Sài Gòn, gió đêm mát rượi, làm cho cô cảmthấy khoan khoái lắm. Hữu Khương đứng sau cô, cằn nhằn: - Anh thật không hiểu nổi tại sao em lại thay đổi nhanh đến thế. - Em thì chẳng thấy mình thay đổi gì cả. - Không à? Từ cách ăn mặc đến ăn uống, em đều khác với mọi ngày. - Đó là do anh khắt khe quá nên thấy vậy thôi. - Anh hỏi em, tại sao em không chịu theo anh vào nhà hàng ăn tối mà mộthai bắt anh ra quán với em. Song Ngân quay lại, cô nhẹ nhàng hỏi lại: - Vậy em hỏi anh, các món ăn khi nãy có gì không ngon? - Đâu phải cứ vào nhà hàng là ngon đâu, mà lại còn tốn tiền nữa. Hữu Khương cười lớn, giọng tự mãn: - Tiền bạc em không phải lo, anh thừa sức kia mà. Song Ngân gật đầu, ôn tồn: - Em biết, nhưng em nghĩ yêu nhau đâu nhất thiết cứ phải vào nhà hàng mớiđược hả anh, cái quan trọng hiểu nhau kia mà. Vầng trán Hữu Khương nhăn lại: - Em nói vậy là sao? Nắm tay người yêu, Song Ngân nhẹ nhàng: - Anh Khương! Em biết anh làm vậy cũng vì anh yêu em, anh luôn coi emlúc nào cũng là con bé của năm năm về trước. - Đúng, với anh, lúc nào em cũng bé bỏng. - Nhưng anh không thấy êm đã lớn rồi hay sao? - Em đã đi làm, có nghĩa em đã trưởng thành. - Và em muốn làm gì cũng được, không cần phải hỏi anh và không nghe theoanh nữa.www.vuilen.com 136Tác Giả: Thảo Lam ÁNH TRĂNG 16 Hữu Khương nóng nảy. Song Ngân cười nhẹ: . - Anh cứ thong thả, em nghĩ những gì em làm không có gì là sai trái cả, nếuanh thật sự yêu em anh nên hiểu và thông cảm với nhưng suy nghĩ của em. Hữu Khương châm thuốc, anh rít liên tục, đóm lửa cứ đỏ lừ nơi đầu thuốc,anh nói qua làn khói. - Thế em suy nghĩ những gì? - Chỉ có gì lớn l ...

Tài liệu được xem nhiều: