Danh mục

Anh vẫn chờ em P1

Số trang: 0      Loại file: pdf      Dung lượng: 266.50 KB      Lượt xem: 4      Lượt tải: 0    
Hoai.2512

Phí tải xuống: miễn phí Tải xuống file đầy đủ (0 trang) 0
Xem trước 10 trang đầu tiên của tài liệu này:

Thông tin tài liệu:

Á…á…coi chừng... Thuỵ Giang kêu lên thất thanh nhưng không còn kịp nữa, chiếc SH màu mận chín đã lao thẳng vào cô, một tiếng “rầm” vang lên, cả người Thuỵ Giang và chiếc xe đạp ngã lăn ra đường Người thanh niên vội vã dựng chống xe và chạy đến bên Thuỵ Giang, hoảng hốt: - Cô bé…cô bé có sao không? Thuỵ Giang cau có ngước nhìn anh, gắt lên: - Anh chạy xe kiểu gì vậy, mắt mũi vất đi đâu cả rồi. Người thanh niên như biết lỗi nên không nói gì mà cứ...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Anh vẫn chờ em P1Tác Giả: Thảo Lam ANH VẪN CHỜ EM PHẦN 1 Á …á…coi chừng... Thuỵ Giang kêu lên thất thanh nhưng không còn kịp nữa, chiếc SH màu mận chín đã lao thẳng vào cô, một tiếng “rầm” vang lên, cả người Thuỵ Giang và chiếc xe đạp ngã lăn ra đường Người thanh niên vội vã dựng chống xe và chạy đến bên Thuỵ Giang, hoảnghốt: - Cô bé…cô bé có sao không? Thuỵ Giang cau có ngước nhìn anh, gắt lên: - Anh chạy xe kiểu gì vậy, mắt mũi vất đi đâu cả rồi. Người thanh niên như biết lỗi nên không nói gì mà cứ lăng xăng bên cạnhThuỵ Giang, luôn miệng hỏi: - Cô bé có sao không, để tôi đỡ cô bé dậy nha! Thuỵ Giang hắt tay anh sang một bên vùng vằng: - Không cần anh đỡ, tự tôi đứng dậy được. Chống hai tay xuống đất, gượngđứng dậy, mặt mày nhăn nhó vì đau, làu bàu: - Làm như lớn lắm mà gọi người ta bé này, cô bé nọ, thật khó ưa. Anh thanh niên nghe Thuỵ Giang nói vậy liền mỉm cười: - Tôi xin lỗi nha, chỉ vì quen miệng thôi mà. Với lại, tôi cũng thấy cô bé nhỏtuổi mà Thuỵ Giang trừng mắt: - Lại gọi tôi là cô bé nữa rồi, bộ anh không còn từ nào để gọi hay sao? Anh thanh niên nhìn Thuỵ Giang, mỉm cười: - Vậy cô xem trong người có bị xây xát gì không tôi gọi xe đưa cô vào bệnhviện nha. Thuỵ Giang nhìn xuống khắp người như xem xét, lắc đầu: - Người tôi không sao rồi, nhưng còn chiếc xe của tôi anh tính sao? Nhìn chiếc xe bị cong vành nằm chỏng gọng giữa đường, anh thanh niênđứng lên dắt vào lề đường, mỉm cười:www.vuilen.com 1Tác Giả: Thảo Lam ANH VẪN CHỜ EM - Người không bị sao là tốt rối. Còn chiếc xe này nếu mà sửa lại thì cũng mấtkhá nhiều thời gian, mà tôi lại có công chuyện gấp lắm không thể chờ đợi được. Thuỵ Giang cau mày: - Anh nói vậy là sao? Anh đụng tôi ngã, xe bị hư, giờ tính bỏ đi vậy à? - Cô đừng hiểu lầm... Mà thôi, tôi có ý kiến thế này, tôi sẽ đưa tiền để cômua chiếc xe khác, cô thấy được không. - Tôi không có ý làm đền anh, và cũng không cần anh mua xe khác đền tôi.Anh mang xe đi sửa cho tôi là được rồi. Anh thanh niên móc lấy hai tờ polyme mệnh giá năm trăm ngàn dúi vào tayThuỵ Giang. - Cô cầm lấy mua xe khác dùm tôi. Thuỵ Giang vội đẩy ra lắc đầu dứt khoát: - Tôi không cần! Anh mang xe đi sửa giùm tôi là được rồi. - Mong cô thông cảm có nhiều thời gian. Nãy giờ đứng đây với cô là tôi đãtrễ nãi công việc lắm rồi- Anh thanh niên nhìn Thuỵ Giang, nhăn nhó. Thuỵ Giang tròn mắt nhìn anh ta, gắt lên: - Bộ tôi muốn vậy? Anh tông vào tôi mà còn nói ngang nữa sao? Anh thanh niên đi nhanh ra chiếc SH, quay nhìn Thuỵ Giang: - Tôi đã xin lỗi cô rồi số tiền này cô dư mua chiếc xe mới, đừng làm khó chotôi nữa được không. Chào cô. Thuỵ Giang vội bước nhanh xuống đường định giữ anh ta lại, nhưng mớidợm bước đi cô ngồi thụp xuống, ôm chân la lên vì đau. Anh thanh niên dợm cho xe chạy đi, thấy vậy xuống xe đến bên Thuỵ Giang,ân cần: - Cô sao vậy? Để tôi đưa cô vào bệnh viện nha! Thuỵ Giang hất tay anh ra, cau có: - Anh đi đi, mặc tôi! Nếu không, chút nữa lại đổ thừa là tại tôi mà anh trễ nảicông việc. Anh thanh niên so vai:www.vuilen.com 2Tác Giả: Thảo Lam ANH VẪN CHỜ EM - Coi như hôm nay tôi ra ngõ không nhìn kỹ nên mới xui xẻo thế này, giờ cóđến đó cũng không kịp nữa rồi. Nhìn điệu bộ tưng tửng và cách nói chuyện như xóc hông thiên hạ của anhta, Thuỵ Giang tức lắm cong môi trả đũa: - Không biết là ai xui xẻo hơn ai! Tôi nhớ sáng nay. Tôi ra ngõ gặp trai Vậymà ông bà vẫn bảo ra ngõ gặp trai là may mắn lắm, may đâu không thấy chỉthấy toàn chuyện bực mình: Anh thanh niên nhìn Thuỵ Giang cười khanh khách, dí dỏm: - Vậy à! Coi chừng cô gặp phải một anh chàng hifi nào đó thì phải chứ kinhnghiệm ông bà để lại ít khi nào sai lắm. Thuỵ Giang lừ mắt nhìn anh ta lừ mắt lẩm bẩm một mình: - Đàn ông gì mà miệng lưỡi thấy ớn luôn! Sao không coi lại mình mải chêngười khác! - Cô nói gì vậy? – Anh thanh niên nhìn Thuỵ Giang dò hỏi. Thuỵ Giang lắc đầu ngoảnh mặt: - Không việc gì đến anh! Sao không đi đi mà còn đứng đó làm gì. - Quên mất! Cô lên xe để tôi chở đến bệnh viện cho bác sĩ kiểm tra xem châncô bị sao không! Thuỵ Giang lắc đầu: - Không cần anh lo, tự tôi đi được rồi. Nói xong Thuỵ Giang nhấc chân lên. Nhưng lại nhăn mặt vì đau, và khókhăn lắm Thuỵ Giang mới kềm được tiếng la thoát ra khỏi miệng, cô không.muôn anh ta cười Anh thanh niên thấy vậy liền nghiêm giọng: - Chân cô như vậy là không ổn rồi. Cô đừng ráng nữa sẽ không tốt đâu, đểtôi giúp cô lên xe. Thấy anh ta xăm bước lại gần, Thuỵ Giang vội kêu lên đầy cảnh giác: - Đứng lại! Anh đ ...

Tài liệu được xem nhiều: