Huy Khánh vừa bước chần ra khỏi cửa phòng làm việc, điện thoại của anh bỗng đổ chuông và điệu nhạc quen thuộc vang lên. Không còn háo hức như những lần trước đây, Huy Khánh thờ ơ lấy ra cầm trên tay, chờ cho nhạc chuông reo vang lồi tắt lặng, anh bỏ điện thoại vào trong ngươi rồi đi nhanh xuống cầu thang. Ra đến cửa công ty, lại một hồi nhạc nữa vang lên. Lần này Huy Khánh lấy ra và không chút ngần ngại ạnh đưa tay ấn vào nút từ chối rồi bỏ vào người...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Anh vẫn chờ em P5Tác Giả: Thảo Lam ANH VẪN CHỜ EM PHẦN 5 H uy Khánh vừa bước chần ra khỏi cửa phòng làm việc, điện thoại của anhbỗng đổ chuông và điệu nhạc quen thuộc vang lên. Không còn háo hức nhưnhững lần trước đây, Huy Khánh thờ ơ lấy ra cầm trên tay, chờ cho nhạc chuôngreo vang lồi tắt lặng, anh bỏ điện thoại vào trong ngươi rồi đi nhanh xuống cầuthang. Ra đến cửa công ty, lại một hồi nhạc nữa vang lên. Lần này Huy Khánh lấyra và không chút ngần ngại ạnh đưa tay ấn vào nút từ chối rồi bỏ vào người vàđi xe đến chỗ hẹn với Tuấn Sơn. Huy Khánh đến nơi đã thấy Tuấn Sơn ngồi chờ sẵn. Anh tươi cười chào bạnvà kéo ghế ngồi đối diện cùng bạn. Uống cạn ly bia, Huy Khánh thong thả: - Sơn này! Tao có một việc này nhờ mày, mày giúp tao được chứ. Tuấn Sơn đặt ly bia xuống bàn, cao giọng: - Việc gì mày cứ nói đi, sao hôm nay bày đặt rào đón vậy? - Tao yêu Thụy Giang, mày có thể giúp tao không? Tuấn Sơn gần như nhảy nhổm lên khi nghe Huy Khánh nói hết câu. Anhchồm tới trước nhìn vào mắt bạn, gằn giọng: - Mày không đùa với tao đó chứ Khánh? Huy Khánh gật đầu, nghiêm mặt: - Tao nói nghiêm túc đó! Bộ thằng Khánh này hay đùa cợt với tình yêu lắmhay sao mà mày hỏi vậy. Tuấn Sơn ngả người ra sau như không tin, anh hỏi lại: - Thế còn Lệ Quyên thì sao? Đang yêu nhau nồng thắm cả mấy năm trời, giờtự dưng mày nói yêu Thụy Giang bảo tao tin mày mới là lạ đó. Rót thêm bia vào ly cho mình, Huy Khánh ngước nhìn Tuấn Sơn, chặm rãi: - Đúng vậy! Nhưng tao không thể chịu nổi tính tính của Lệ Quyên nữa. Màythấy đó, Lệ Quyên bỏ đi Đà Lạt không hề nói với tao một tiếng. Tao gọi biếtwww.vuilen.com 79Tác Giả: Thảo Lam ANH VẪN CHỜ EMbao cuộc điện thoại và hàng chục cái tin nhắn cũng không thấy Lệ Quyên hồiầm cho tao dù chỉ một lần… Tuấn Sơn nhẹ nhàng cắt lời bạn: - Đó là vì Lệ Quyên đang giận mày, mày cũng biết con gái là chúa giận daimà. - Nhưng tao đâu có lỗi gì trong chuyện này. Chi là sự hiểu lầm mà Lệ Quyêncó thèm nghe tao giải thích đâu. Tao thấy mệt mỏi lắm rồi khi phải chạy theo côta mãi. Nghe Huy Khánh gọi Lệ Quyên bằng hai tiếng cô ta xa lạ, Tuấn Sơn trònmắt nhìn bạn: - Mày nhất định như vậy sao Khánh? Huy Khánh ngả người ra sau, anh châm một điếu thuốc, ôn tồn: - Mấy ngày qua tao suy nghĩ rất nhiều về tình yêu của tao và Lệ Quyên, taothấy Lệ Quyên không hẳn yêu tao mà chỉ yêu bản thân của mình thôi, mày ạ. Tuấn Sơn khẽ gật đầu khi nghe Huy Khánh nhận xét về Lệ Quyên như vậy.Vì đã từ lâu Tuấn Sơn đã nhìn thấy điều này Lệ Quyên nhưng vì là chuyện tìnhcảm riêng tư của bạn nên anh không tiện xen vào. Huy Khánh khui lon bia khác rót vào ly cho mình và đưa lên miệng. TuấnSơn nhìn bạn nói khẽ: - Điện thoại của mày reo kìa, sao không nghe. Uống cạn ly bia, Huy Khánh chậm rãi: - Lệ Quyên gọi cho tao đấy, nãy giờ là ba cuộc cả thảy. - Sao mày không nghe? - Tuấn Sơn nhướng mày nhìn bạn Huy Khánh mỉm cười thật buồn, nụ cười như ẩn chứa nỗi chua chát và cayđắng: - Tao muốn để cho Lệ Quyên biết được cái cảm giác khó chịu và sốt ruột màtao đã phải chịu đựng cả nửa tháng qua. - Mày nhất định chia tay với Lệ Quyên sao? - Tuấn Sơn dò hỏi một cách dèdặt. Huy Khánh gật đầu, đáp gọn:www.vuilen.com 80Tác Giả: Thảo Lam ANH VẪN CHỜ EM - Đúng vậy! - Nghe Huy Khánh trả lời một cách dứt khoát, Tuấn Sơn hơi ngạc nhiêntrước quyết định đột ngột của bạn. Anh ôn tồn: - Thế mày sẽ nói với Lệ Quyên ra sao khi Quyên về tới thành phố và tìm gặpmày. Huy Khánh ngước mặt lên nhìn trời, giọng nhẹ tênh: - Tao cũng chưa biết nên nói thế nào nữa, nhưng chta tay là tao nhất định rồi,tao không thể chạy theo Lệ Quyên mãi được. - Nếu mày đã dứt khoát như vậy, tao cũng không có ý kiến gì. Nhưng màymuốn tao giúp mày chuyện gì? - Mày thân với Thụy Giang, tao muốn mày tìm cách cho Thụy Giang hiểu vềtao hơn. - Sao mày không tự làm điều này mà phải nhờ tao? - Tuấn Sơn thắc mắc. Huy Khánh đưa mắt nhìn Tuấn Sơn, ôn tồn: - Mày cũng biết đó, tao và Thụy Giang chỉ biết nhau vài lần nên Thụy Giangchưa biết nhiều về tao, nên còn ngần ngại. Vì vậy tao muốn qua mày để ThụyGiang hiểu về tao hơn. Tuấn Sơn ngẫm nghĩ giây lát rồi gật đầu: - Được tao nhận lời. Huy Khánh đưa tay ra trước nhìn bạn, đáp khẽ: - Cám ơn mày. Tuấn Sơn bắt tay bạn, gắt nhẹ: - Mày khách sáo quá vậy, tao với mày đâu phải xa lạ gì mà phải nói nhữngcâu như vậy: Bị Tuấn Sơn trách móc, Huy Khánh đưa tay lên gãi đầu và cười cười. Tuấn Sơn rót đầy ly bia cho cả hai rồi cao giọng hóm hỉnh: - Nào cạn ly, hy vọng tao sẽ là một “ ông mai” mát tay để được ăn đầu heonữa chứ! ...