Thông tin tài liệu:
Bưu phẩm đến muộn. Trong bộ đồ đi mưa màu xanh thẫm, người đưa thư rút khăn tay lau gương mặt ướt đầm:"món cuối cùng trong ngày cháu gái ạ!";rồi phóng đi mất hút. Tôi quay vào, khép cửa lại với gói bưu phẩm dẹp mỏng hình chữ nhật trên tay. Nỗi nghi hoặc tạm thời xâm chiếm đầu óc, xua đi cái mệt mỏi cuối ngày
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Anh yêu em không?Anh yêu em không?Bưu phẩm đến muộn. Trong bộ đồ đi mưa màu xanh thẫm, người đưa thư rút khăntay lau gương mặt ướt đầm:món cuối cùng trong ngày cháu gái ạ!;rồi phóng đimất hút. Tôi quay vào, khép cửa lại với gói bưu phẩm dẹp mỏng hình chữ nhật trêntay. Nỗi nghi hoặc tạm thời xâm chiếm đầu óc, xua đi cái mệt mỏi cuối ngày.Không một dòng thông tin người gửi. Nhưng tên tôi và địa chỉ là hoàn toàn chínhxác. Cũng có thể là một nhóc bạn cũ nào đó muốn bày trò trêu chọc lắm chứ! Nghĩvậy, tôi đến bên bàn học, đặt gói đồ dứoi ánh đèn sáng trắng, và từ từ mở nó ra...Bên trong lớp giấy gói là cuốn sổ tím than, bìa in hình một cô bé con mặc váy xòehồng nhạt ngồi bó gối trên ghế sofa. Kiểu vẽ hoạt họa đã đơn giản và ngộ nghĩnhhóa nỗi trống trải. Gương mặt tròn, hai mắt mở to, chiếc khăn quàng cổ dài buôngxuống cặp chân lhawngr khiu mang giày đỏ... Cô bé xinh đẹp trên bìa cuốn sổchăm chú nhìn tôi, chị cô đơn lắm sao?. Tôi bất giác gật đầu trước câu hỏi tưởngtượng. trang sổ đầu tiên mở ra cay mùi quế. trái với dự đoán, tôi ngạc nhiên trướcnét chữ hoàn toàn xa lạ: Một câu hỏi và anh sẽ trả lời. Về mọi thứ.Bên dưới còn một dòng ghi địa chỉ email, với cái ID cũng chẳng gợi lên chút gìthân quen. tôi bỏ cuộc, không cố đoán xem là ai nữa. Bạn bè tôi không nhiều, màcũng không người nào rỗi hơi đến mức phải bày ra trò này. Một kẻ lạ. Chắc chắnthế. Một kẻ lạ thích đùa cợt với thời gian và ưa thách thức những trái tim khô lạnh.Có thể là bất kì ai ngoài kia, đã từng gặp tôi ở đâu đó và có được địa chỉ nhà tôi.Chuyện thật đơn giản.Quả thật, đây chẳng phải là điều tôi mong chờ trong một tối ủ rũ. Có lẽ một đĩaJazz của Ella Fitzgerald sẽ ít gây sốc hơn và có thể giúp tôi lấy lại cân bằng. Suốttừ sáng đến giờ, tôi đã gặp phải bao nhiêu chuyện, bao gồm: mất ví, trễ học, đểquên chìa khóa cửa trong lớp, phải đón chuyến xe bus cuối cùng đến trường để lấy,rồi sau đó đi nhờ xe thằng bạn học tôi thậm ghét để về nhà,...mà tệ nhất là việcngồi đây, hoang mang trước món bưu phẩm kì lạ, thay vì bắt tay vào làm đống bàitập rối ren cần giải quyết gấp. Tôi muốn gục mặt vào hai cánh tay mà khóc. Nhưngkhông, tôi không khóc, cũng không để mình nấc lên thành tiếng. Dấu vết của nướcmắt biến mất trước khi nó kịp xuất hiện. Cổ họng tôi nghẹn ứ.Đêm xuống yên tĩnh đến ngột ngạt. Cuối cùng, khi cần tìm cho mình một niềm anủi, tôi mở máy, online. Dòng chữ chạy ngang trang trên đầu cuốn sổ đầy bí ẩn kiamỉm cười nhìn tôi nhạo báng: Một câu hỏi...Nếu bỗng dưng có người lạ đến bắt chuyện, câu đầu tiên bạn hỏi anh ta sẽ là gì?Anh là ai?Anh có biết tôi sao?Anh có thích jazz không?Anh đã yêu bao giờ chưa?Anh cũng là sinh viên ư?...Tôi cắn môi. Liếc nhìn lại gói bưu phẩm lần nữa để xác định chính xác điều mìnhsẽ hỏi. Gió đã lật cuốn sổ đóng lại. Màu tím than ngoài bìa như hòa với bóng đêmbên kia ô cửa sổ. Một câu hỏi thôi. Mọi thứ. Và tôi sẽ được trả lời. Nhân vật mặcváy xòe hồng mang giày đỏ nhìn tôi không chút ngần ngại. Tôi thở mạnh. Mộtđoạn độc tấu guitar chạy random khiến không khí trong phòng lắng xuống Anh cô đơn lắm sao?Câu hỏi quá ngắn ngủi trôi đi nhanh hơn cả một cái chớp mắt. Nhưng phải, đó làtất cả những gì tôi muốn biết. Gia dình của tôi tan vỡ ở một nơi cách xa tôi hàngnghìn cây số. Tất cả những gì tôi cần, chỉ là một ai đó hiểu tình cảnh của tôi lúcnày. Để sẻ chia, thế thôi.Nhưng câu trả lời đến quá nhanh và không như tôi nghĩ. Dường như tối nay làdành cho những ngạc nhiên không mấy dễ chịu. Không, không cô đơn chút nào, bé con ạ! Nhưng anh có thể hiểu tâm trạng củamột kẻ đang đỏ mắt đi tìm sự đồng cảm, :). Nói anh nghe, vì sao em không hỏi anhlà ai hả cô bé? Bé con?Cô bé? Anh ta nghĩ tôi là ai kia chứ? Một kẻ rỗi hơi không cô đơn. Thế đã chẳng quá đủ rồi sao?- một lần nữa tôiclick send trước khi cân nhắc lại câu hỏi. ...