Danh mục

Ảo ảnh - tác giả Nguyễn Thịnh

Số trang: 10      Loại file: pdf      Dung lượng: 236.51 KB      Lượt xem: 8      Lượt tải: 0    
10.10.2023

Hỗ trợ phí lưu trữ khi tải xuống: 3,000 VND Tải xuống file đầy đủ (10 trang) 0
Xem trước 2 trang đầu tiên của tài liệu này:

Thông tin tài liệu:

Buổi trưa, nắng oi ả đến ngột ngạt. Căn phòng trọ nơi khách sạn Hoa Hồng của thành phố biển càng trở nên ngột ngạt vì bị mất điện. Không chịu nổi căn phòng hầm hập hơi nóng và hơi mùi nước hoa rẻ tiền, mùi mồ hôi người lưu cửu, Văn đóng cửu bước ra ngoài tìm quán cà phê giải tỏa cơn nóng. Ngồi ở quán, nhâm nhi ly cà phê đá thơm mát tận răng, Văn sảng khoái và tươi tỉnh hẳn lên. Anh khẽ huýt sáo một bài nhạc quen thuộc của những giai điệu của...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Ảo ảnh - tác giả Nguyễn Thịnh Ảo ảnh TRUYỆN NGẮN CỦA NGUYỄN THỊNHBuổi trưa, nắng oi ả đến ngột ngạt. Căn phòng trọ nơi khách sạn Hoa Hồng của thành phốbiển càng trở nên ngột ngạt vì bị mất điện. Không chịu nổi căn phòng hầm hập hơi nóngvà hơi mùi nước hoa rẻ tiền, mùi mồ hôi người lưu cửu, Văn đóng cửu bước ra ngoài tìmquán cà phê giải tỏa cơn nóng. Ngồi ở quán, nhâm nhi ly cà phê đá thơm mát tận răng,Văn sảng khoái và tươi tỉnh hẳn lên. Anh khẽ huýt sáo một bài nhạc quen thuộc củanhững giai điệu của bài Biển hát chiều nay của nhạc sĩ Hồng Đăng: “Chân trời rất xanhvà nắng xôn xao…”. Cơn hứng khởi của anh chợt bị cắt ngang bởi tiếng xe hơi đang từ từnghe rõ hơn rồi một chiếc Toyota màu kem tiến xịch đỗ lại gần quán cà phê, trước đạisảnh của khách sạn. Một nhóm khách bước ra từ cửa xe. Văn bất ngờ khi nhận ra nàngtrong số đó. Vẫn dáng vóc cao cao, nhưng giờ đã có vẻ hơi đẫy đà. Văn lưỡng lự, khôngbiết có nên ra chào nàng hay không? Phân vân mấy giây, cuối cùng Văn cũng bước ra,tiến đến gần nàng. Anh cất tiếng:- Chào Hường! Không ngờ lại gặp em ở đây.Nàng ngẩng đầu lên rồi cười bối rối, đáp:- Ôi, anh Văn…Văn cũng cười khẽ:- Trái Đất tròn và chật chội quá, phải không em?Nàng cười, mặt ửng đỏ, không rõ tán thành câu nói của Văn hay vì gì.Lướt cái nhìn chămchú lên người Văn, Hường nói:- Anh đang làm gì ở đây vậy?- À, anh đi công tác thôi. Còn em?- Em đi chơi?- Một mình thôi sao?- Vâng, một mình cho tự do thoải mái anh à.Văn xách va li dùm nàng rồi bước theo tới cửa khách sạn. Trao chiếc va li cho Hường,anh hẹn:- Tối anh mời em đi ăn nhé!Hường cười:- Vâng, em ở đây cũng không có bạn.Văn nhìn theo nàng đi vào khách sạn, lòng trí anh nhớ lại lần đầu khi anh gặp Hường. Đólà một buổi chiều cuối năm, lúc đó Văn đang học năm thứ ba đại học, anh cùng thằng bạnchạy xe máy của Văn về nhà ăn Tết. Cuối mùa khô, những cánh rừng cao su ở miềnĐông bắt đầu thay lá. Ánh chiều tà rải những tia nắng muộn mànglên những cánh rừngcao su bắt đầu thay lá biến chúng thành một bức tranh khổng lồ với gam màu vàng rựclên trongchiều. Gió thổi vi vu đưa mùi hương dìu dặt. Ven đường những đóa hoa dạikhông rõ là hoa gì nở bung, uốn lượn dọc theo những con đường và mái đồi. Những cảnhnày ở quê Văn, một tỉnh của vùng Tây Nguyên, Văn vẫn thường gặp, nhưng sao Vănchưa bao giờ thấy lòng lâng lâng như hôm nay? Có lẽ là do cảm xúc sắp được về sum vầycùng gia đình vào ngày Tết đã khiến lòng Văn phơi phới, vui lây cùng cảnh sắc thiênnhiên chăng, Văn chẳng rõ? Anh lặng lẽ ngắm nhìn thiên nhiên cho đến khi chiếc xe máyđột ngột dừng lại trước một căn nhà gỗ nằm bên đường. Phía sau nhà là một dải đồi nhấpnhô uốn lượn. Mặt Trời đang vẽ một đường viền màu vàng thăm thẳm trên những phiếnđồi mơ màng im lặng. Thằng bạn nói đây là nhà bà con, tối hai thằng sẽ ngủ lại, mai đi vềsớm cho đỡ mệt. Lòng thoáng ngại ngùng, nhưng rồi Văn đành chấp thuận vì trời sắp tốirồi. Nhà đi vắng, chỉ có ông bác của thằng bạn ở nhà. Mời hai đứa vào nhà, lát sau, ôngcũng xách xe máy chạy đi. Văn lững thững ra giếng rửa mặt. Khi anh ngẩng đầu lên thìnàng hiện ra bất chợt, mái tóc dài ôm lấy khuôn mặt trái xoan có đôi mắt nâu rồi thảxuống bờ lưng thon, Văn đã sững sờ, không cất nổi tiếng chào lại khi nàng gật đầu chàoVăn, chỉ biết thẫn thờ nhìn nàng. Giờ nhớ lại cảnh đó, Văn vẫn thấy mình ngố và vôduyên quá. Đêm đó, Văn thao thức trên chiếc giường trong khi thằng bạn đã ngủ say.Ngoài trời, ánh trăng thả những làn ánh sáng màu bạc lên khắp khu đồi. Gió thở thì thàongoài khung cửa vắng nghe buồn nao nao xa xăm. Văn nhìn lên đỉnh màn và khuôn mặtnàng hiện ra chập chờn hư ảo, ánh mắt màu nâu đuổi theo Văn vào tận giấc ngủ mộng mị.Năm tháng sau, Văn mới có dịp gặp lại nàng, khi nàng lên Sài Gòn đi học Cao đẳng. Vănghé thăm nàng ở Ký túc xá của trường nàng ở Thủ Đức. Cuộc thăm viếng chỉ diễn rachừng hai mươi phút với những câu thăm hỏi xã giao. Nhìn vào đôi mắt của nàng, lòngVăn vẫn nôn nao, hồi hộp đầy đam mê, cuốn hút như lần đầu gặp nàng vậy, nhưng ánhmắt nàng nhìn anh thì vẫn bình thản như mặt hồ tĩnh lặng, Văn nhận ra nàng là một thếgiới xa lạ với anh. Anh linh cảm, trong thế giới đó mình không có chỗ, bị hất ra ngoàimột cách vô tâm, tủi nhục. Nhưng không rõ vì sự háo thắng hay vì gì, Văn vẫn hi vọng vàchờ đợi một tín hiệu ấm áp tươi sáng từ ánh mắt giá lạnh và khép kín của Hường. Conngười ta nhiều khi cả tin đến ngộ nhận, đáng thương. Biết sao được, đó cũng là lẽ thườngcủa con người, của những người si tình muôn thuở là vậy. Bao đời này, bao kẻ si tình đầugiống Văn cả thôi, đều âm thầm chờ đợi vào những điều vô vọng. Họ giống như đang đivào một đường hầm tăm tối đã bị bịt kín không lối thoát mà họ cứ ngỡ phía trước sẽ làmột chân trời thoáng rộng đang đón chờ và họ âm thầm,nhẫn nhục đi lòng phập phồngbao ước mơ vềmột tình yêu ngọt ngào bát ngát!***Văn đứng chờ nàng nơi sảnh của ...

Tài liệu được xem nhiều: