Danh mục

Áo hoa vàng

Số trang: 4      Loại file: pdf      Dung lượng: 99.45 KB      Lượt xem: 16      Lượt tải: 0    
Hoai.2512

Phí lưu trữ: miễn phí Tải xuống file đầy đủ (4 trang) 0
Xem trước 2 trang đầu tiên của tài liệu này:

Thông tin tài liệu:

Tác giả : Nguyễn Thi. Châu Giang Tôi nhe. nhàng luồn qua những bụi cây ngải cứu sơ. làm ướt chiếc áo mới. Ba me. tôi nhăn mặt "Loè loẹt quá! Mặc áo trắng trang nhã hơn". Chi. tôi dạo mấy nốt nhạc, giương chiếc kính dày bốn đi-ốp lên cao giọng "Mày nên vẽ mấy phím nhạc vào lưng áo thì hay hơn". Nói xong những lời khuyên đầy ve? chân thành, chi. lại chúi đầu vào tập nhạc.
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Áo hoa vàng Áo hoa vàng Tác giả : Nguyễn Thi. Châu GiangTôi nhe. nhàng luồn qua những bụi cây ngải cứu sơ. làm ướt chiếc áo mới. Ba me. tôinhăn mặt Loè loẹt quá! Mặc áo trắng trang nhã hơn. Chi. tôi dạo mấy nốt nhạc, giươngchiếc kính dày bốn đi-ốp lên cao giọng Mày nên vẽ mấy phím nhạc vào lưng áo thì hayhơn. Nói xong những lời khuyên đầy ve? chân thành, chi. lại chúi đầu vào tập nhạc.Dường như chi. sinh ra là đê? sống với cây dương cầm vậy!. Còn chi. thì nên bớt chơinhạc đi. Tôi càu nhàu. Chừng ấy bô. chưa đu? chắc!.Tôi ra đứng lang thang ơ? cổng. Thầm ngạc nhiên vì mong ước của mình. Một mong ướcgắn liền với tuổi nho? và thời thơ ấy. Ai đó sẽ đi qua. Sẽ đứng lại. Sẽ nhìn rồi khen tôi đãđẹp hơn, lớn hơn trong chiếc áo vàng. Tất ca? sẽ hệt như thời xưa!Trời thu xám và ẩm xịt. Tưởng chừng chi? vài phút nữa mưa sẽ đô? xuống ầm ầm.Nhưng trời vẫn chi? âm u mãi. Mùi ngải cứu bốc lên ngai ngái trong mũi, trong ngực.Tiếng nhạc vang lên từ cửa sô? phòng chi. rung rinh những dây tơ hồng vàng ó a? trênhàng dậu. Tôi thơ? dài, thọc sâu tay vào túi quần. Mắt lơ đãng nhìn anh thanh niên đangdựng giá vẽ bên hàng rào.Một chàng trai la.. Có lẽ không quá một lần anh có mặt ơ? đây. Anh nhìn quanh quất rồithong tha? bước tới chỗ tôi: A, chào cô bé Mùa Thu Mùa thu à - Tôi tròn mắt - nhưngsao lại là mùa thu? Anh cười, đưa tay gạt mớ tóc phu? loà xoà trước trán Em có mộtchiếc áo rất đẹp. Mùa thu vàng của Levitan đấy!. Tôi ngượng. Mặt và tai nóng bừng. Mớtóc ngắn ngủn bỗng rối lên một cách vô tô? chức Anh mới tới à? . Ừ, tới vẽ. Và rấtmong được em làm người mẫu, cô bé Mùa Thu a.!. Tôi vò gấu áo. Lại nghe hương ngảicứu nồng lên trong lồng ngực. Tôi thoáng nhớ đến mơ ước từ thời xa xưa của mình. Mộtmơ ước rất dễ thương nhưng phu? đầy bụi bặm. Em ư? chẳng lẽ lại là em?. Sẽ khônglà người nào khác. Anh bảo - Em đứng thế và nhìn về con đường kia. Đôi mắt của em la.lắm! Tôi nghe lời anh. Nhìn mắt anh, tôi biết mình không thê? từ chối được.Tôi đứng tựa vào những thanh gỗ mục, nhìn về cuối đường những mái nhà cũ tan biếndần trong đám bụi mù lên như một người cô đơn nổi giận. Thấp thoáng phía xa giàn thiênlý toa? bông xanh biếc. Những chiếc đèn xanh không bao giờ tắt. Anh này - Tôi nhìnanh chăm chú - Nó sẽ không bao giờ tắt phải không? Cái gì kìa - Anh ngẩng đầu. Niềmsay mê vò nát vầng trán của anh. Em vừa bảo gì? Đèn thiên lý là vĩnh cửa. Sáng nàoem cũng thấy chúng sáng lên như thế! Anh nhìn tôi lơ đãng có gì là tuyệt đối đâu. Thờigian cũng già đi. Và tất ca?. Chúng tôi cùng im lặng. Tôi nghĩ về anh, về một cái gì đó.Một cái gì diễn ra sâu thẳm trong lòng. Như từ dưới đất hoặc phía chân trời xa vọng lại.Tôi tư. hỏi, anh đang nghĩ gì, những bức tranh, những con người, những con đường,những cuộc sống. Cochut nào anh nghĩ đến tôi không?Tôi lại lang thang qua những con hẻm nho?. Một cô bé ngồi trên bậc cửa, nhìn tôi mỉmcười. Đôi mắt của cô bé vô tư hệt như chiếc váy trắng cô đang mặc. Tôi nhìn cô bé vàbuồn rầu nghĩ thầm Có một thời mình đã như thế. Mày đã như thế. Nhưng cuộc sốngbây giờ đã khác. Mặc dù những mơ ước của mày vẫn hệt như xưa!Tôi bước vào phòng anh. Bước vào 1 thế giới mới. Ơ? đó tôi trơ? thành nho? bé. Nho? bétrong cái vô vọng, khao khát của loài người . Chú mèo khoanh tròn trên cửa sô?, giươngmắt nhìn tôi thao láo. Nhận ra người quen, nó ngáp dài, khinh khỉnh. Anh đặt ly cà fêxuống bàn, nha? ra một ngụm khói thuốc. Em uống không? Tôi lắc đầu, ngồi xuốngmột khúc gỗ nho?. Trong đám khói vừa thơm vừa khó chịu, tôi ngạc nhiên nhận ra mình.Không, nhận ra tâm hồn mình thì đúng hơn. Phía cuối tường, tôi của những chiều thu ảmđạm yên lặng nhìn về cuối đường. Không gian của bức tranh lọt thỏm trong một màuxanh bất tận. Vài chiếc lá vàng không đu? làm ấm nỗi cô đơn. Cô bé của bức tranh rất côđơn. Ca? cuộc đời cô chi? là một giấc mơ. Giấc mơ màu xanh. Còn những ước vọng cuốicùng cũng chi? là những chiếc đèn lồng thiên lý màu xanh.Mùa thu màu vàng cơ - Tôi không nhìn anh - Áo em cũng màu vàng. Hôm ấy em mặcáo vàng. Chẳng lẽ nó không đẹp hay sao?. . Đẹp - Tôi tra? lời u? rũ. Đẹp nhưng lạnhlắm!. Anh cười Màu lạnh thường sâu sắc hơn. Giống như đi vào một miền đất la..Càng đi càng khám phá ra nhiều điều mới la.. Còn bản thân? Yên tâm. Rồi em sẽ đihết con đường của mình!. Nhưng hiểu được mình không phải dễ. Anh không tra? lời,vẫn tiếp tục hý hoáy trên bảng vẽ. Một giọt mồ hôi nho? xuống cô? tôi lạnh buốt. Tôimím chặt môi. Trong muôn vàn giây phút sáng tạo, cogiấy phút nào anh dành riêng chotôi. Cho chi? một mình tôi thôi?Chi. tôi sửa lại cặp kính trên mũi, đóng nắp đàn. Lần đầu tiên trong đời, chi. nói chuyệnvo8í tôi mà không cần đệm vài nốt nhạc. Chi. bảo Ngày mai chi. đi. Em ơ? nhà rángchăm sóc ba me. Chi. nhìn xuống vườn. Buồn buồn. Nơi có tuổi thơ của me. đã đi qua.Của chi. đã đi qua. Và của tôi cũng đã trôi qua. Thời gian thật chẳng chờ đợi ai ca?. Emlớn rồi. Chi. thấy không, ...

Tài liệu được xem nhiều: