Danh mục

Ảo Mộng

Số trang: 7      Loại file: pdf      Dung lượng: 130.78 KB      Lượt xem: 14      Lượt tải: 0    
tailieu_vip

Hỗ trợ phí lưu trữ khi tải xuống: 4,000 VND Tải xuống file đầy đủ (7 trang) 0
Xem trước 2 trang đầu tiên của tài liệu này:

Thông tin tài liệu:

Mùa cố gắng bước qua những vũng bùn lầy lội đầu xóm để về nhà, đêm qua mưa một trận như thác lũ nay còn để lại những vũng nước lớn. Đang cố gắng kéo chiếc dép bị lún sâu dưới bùn non thì Mùa nghe tiếng cười rúc rích rồi tiếng gọi: - Chị kia ơi!
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Ảo MộngẢo MộngMùa cố gắng bước qua những vũng bùn lầy lội đầu xóm để về nhà, đêm qua mưa một trận nhưthác lũ nay còn để lại những vũng nước lớn. Đang cố gắng kéo chiếc dép bị lún sâu dưới bùn nonthì Mùa nghe tiếng cười rúc rích rồi tiếng gọi:- Chị kia ơi!Mùa ngửng mặt nhìn vào căn nhà mái ngói đỏ bên lề đường như có ý dò hỏi. Rồi một đứa bé traikhoảng 9, 10 tuổi thò đầu ra khỏi cổng bảo:- Anh Hai em bảo chị đẹp quá chẳng thua gì... Chung Vô Diệm đâu!Rồi tiếp theo đó là giọng la hoảng của người thanh niên:- Thằng khỉ ăn nói bậy bạ!và cổng khép kín lại với những tràng cười chen lẫn quát tháo. Mùa tức giận cố bước nhanh hơn...Đã ngoài hai mươi tuổi nhưng Mùa vẫn còn cô đơn. Nàng biết mình xấu, vẫn thường mặc cảmvới dung nhan của chính mình nên chưa một lần mơ ước được có đôi bạn như những người cùngtrang lứa. Nhưng không ngờ hôm nay lại có người thanh niên chê bai mình trắng trợn như thế...Những bước chân rã rời, một tay xách giỏ, một tay đưa lên quẹt dòng lệ đang rơi xuống má.Đụng phải làn da, lòng Mùa càng tê tái hơn. Theo ngoại kể lại lẽ ra ngày trước định đặt nàng tênĐẹp theo ý mong muốn của bố, mẹ khi mẹ vừa mang thai. Nhưng lúc sinh ra Mùa vốn đãkhông đẹp rồi sau trận đậu mùa những vết tích trận bệnh đã biến đổi tên của Mùa từ đó...Theo vận nước, Ba Mùa đi lính rồi tử trận, sau đó ngoại bệnh rồi cũng mất chỉ mới một năm naythôi mà nhà mang hai cái tang nên Mùa phải phụ với mẹ hàng ngày ra chợ Bến Thành bán sinhtố để nuôi đàn em bốn đứa, được cái đứa nào cũng ngoan dễ bảo nên Mùa cảm thấy được an ủi,cứ trưa khoảng 2, 3 giờ là mẹ ra thế phiên cho Mùa đi về... Mấy hôm nay trời mưa, khí hậu dịuxuống nên buôn bán ế ẩm. Nhờ nhất là vào mùa hè, nóng nực thiên hạ đi mua sắm một lúc là đếnhàng của Mùa để uống, có lúc phải sắp hàng.Đến nhà, nghe tiếng khóc nhề nhệ của đứa em út, Mùa bước vào hỏi:- Sao? Chuyện gì mà em khóc vậy?Xuân, Hạ, Thu tranh nhau trả lời:- Ngủ dậy không thấy mẹ nó khóc.- Nó đói bụng.- Nó đòi ăn mà không có gì cho nó ăn nên nó khóc.Mùa đến bên em, kéo Đông đứng dậy, dỗ dành:- Thôi đừng khóc nữa, để chị xuống nấu cơm cho em ăn.Đông mếu máo một lúc rồi cũng quàng tay qua cổ Mùa đòi chị bế. Mùa ôm em vào lòng, mộttình cảm dạt dào dâng lên nàng nhủ thầm:- Thôi thì ta cứ sống thế này với đàn em cũng được!Nhớ lại lời đứa bé lúc nãy, Mùa đưa mắt nhìn đàn em của mình. Đứa nào trông cũng được, hyvọng không xấu xí như mình để sau này chúng có lẽ đỡ khổ tâm hơn. Mùa còn nhớ một lần 12tuổi, Mùa đi học, ngang cổng trường một cây bút máy của ai đánh rơi nàng và một con bé cùngtrang lứa thấy cùng một lúc. Mùa nhanh tay cúi lượm trước, nó bảo của nó, Mùa cãi lại:- Tui với trò cùng mới tới đây thấy của ai đánh rớt đâu từ đời nào sao trò nói của trò được?Con bé đuối lý chỉ hầm hừ, khi gần tới trường thì phun ra một câu độc ác mà tới giờ Mùa nghỉđến còn thấm thía:- Đồ mặt rỗ. Đồ lọt... thùng đinh!Mùa sững sờ giây lát và từ đó Mùa càng im lặng và đời sống càng khép kín hơn... Mùa về nhàbuồn tủi bỏ ăn, mất ngủ, nhiều lần ba mẹ gạn hỏi nhưng Mùa cứ chối quanh. Ôm mãi nỗi buồncho đến ngày nay... Rồi chiều hôm nay... càng buồn tê tái, Mùa cố xua đuổi những phiền muộnđể lo cho các em.Sáng hôm nay Mùa sửa soạn ra chợ trông hàng sớm hơn vì thấy trời nắng ráo, nhìn trời trongxanh, gió mơn man thổi Mùa quên đi phiền muộn và hy vọng hôm nay đắt hàng để kéo lại mấyngày qua. Nhưng lúc đi ngang qua căn nhà ngói đỏ Mùa cảm thấy một sự tức giận thầm nhủ:- Tại sao không có một ngõ nào khác để mỗi sáng, mỗi chiều nàng tránh căn nhà này? Chắc rồicũng nhắm mắt làm ngơ để... qua truông!Bỗng vừa ngang cổng, một thanh niên đẩy chiếc Honda lùi ra, Mùa đứng lại nép qua một bêntránh đường. Chàng thanh niên có vẻ hơi khựng lại khi gặp Mùa nhưng cũng gật chào, Mùa cảmthấy buồn buồn quay nhìn hướng khác, câu chọc ghẹo của đứa bé hôm qua nghe như còn rõ mồnmột và Mùa đoán người thanh niên này có lẽ là anh cậu bé kia. Chiếc xe vút đi rồi Mùa nhìn theocho đến khi bóng dáng cậu ta khuất hẳn. Nhớ lại lúc cậu ta gật đầu chào, Mùa tiếc nuối sao mìnhkhông nói một câu gì đó cho... hả giận?Đúng như dự đoán, nắng trưa gay gắt, khí trời hầm hập thật khó chịu. Tiếng chiếc máy xay sinhtố, những ly nước đủ màu sắc nào mít, nào xoài, rau má... tạo nên một sự quyến rũ khách quađường. Mùa làm luôn tay, dù bận rộn, mệt mỏi nhưng Mùa thích thú vì nàng nghĩ đến cuộc sốngtrong gia đình sẽ được những bữa ăn đầy đủ hơn...Khách cứ nườm nượp hết lớp này qua lớp khác, nhìn chiếc đồng hồ lớn ngay giữa chợ BếnThành thấy chỉ mới 12 giờ 30, Mùa mong mẹ đến sớm để phụ nàng vì vừa bán vừa thâu tiền thậtmệt. Phía trước xe sinh tố có hai chiếc bàn nhỏ được che dù để khách có thể ngồi nghỉ chân vàuống nước, nàng nghĩ thầm chờ khách vắng bớt sẽ ngồi xuống nghỉ chân một lúc...Mùa mừng rỡ khi thấy bà Tám - mẹ nàng - hai tay xách hai giỏ đầy, nàng tươi cười:- Trời ơi, đắt quá chừng má ra con thiệt đỡ!Bà Tám soạn những thứ lặt vặt trong giỏ ra bảo:- Má t ...

Tài liệu được xem nhiều: