Thông tin tài liệu:
Chúng không nỡ xa con bé? - Anh cũng biết tôi yêu Nghi nhưng không vì vậy mà tôi không xây tổ ấm cho riêng mình. Anh và chị Dung nói đúng, thời gian trôi qua tôi sẽ quá già để sống hạnh phúc bên cạnh Bảo Nghi trẻ trung đầy sức sống. Tôi không thể isch kỷ, chị nghỉ cho bản thân mình. Lần này tôi quyết định rời xa cô ấy. Ông Bảo trầm ngâm: - Trước nay tính chú rất kiên định làm gì là làm cho bằng được. Lần này chú quyết định xa con...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Ảo mộng tình yêu P4Tác Giả:Hoàng Anh Thư ẢO MỘNG TÌNH YÊU PHẦN 4 C húng không nỡ xa con bé? - Anh cũng biết tôi yêu Nghi nhưng không vì vậy mà tôi không xây tổ ấmcho riêng mình. Anh và chị Dung nói đúng, thời gian trôi qua tôi sẽ quá già đểsống hạnh phúc bên cạnh Bảo Nghi trẻ trung đầy sức sống. Tôi không thể ischkỷ, chị nghỉ cho bản thân mình. Lần này tôi quyết định rời xa cô ấy. Ông Bảo trầm ngâm: - Trước nay tính chú rất kiên định làm gì là làm cho bằng được. Lần này chúquyết định xa con bé, tôi lấy làm lạ. Mạnh Hùng cười: - Anh lại tự mâu thuẫn mình, trước đây anh phản đối giờ tôi rút lui anh lại tỏý nghi ngờ. - Thật ra tôi không có ý phản đối chú đâu chỉ có hơi bất ngờ. Nhưng nếu chúđưa con Nghi ra nước ngoài sinh sống, tôi sẽ ủng hộ chú mà. - Có phải anh sợ tôi gọi anh bằng ba, đúng không? Ông Bảo cười xòa: Mạnh Hùng tiếp lời: - Bây giờ anh yên tâm đi nhé Tôi mãi mãi vẫn gọi anh bằng anh. - Người nào lay chuyển nổi trái tim chú vậy? - Mạnh Hùng né tránh: - Chuyện này tạm thời anh cho tôi giữ bí mật. - Còn Bảo Nghi? - Tôi sẽ gặp cô ấy nói rõ mọi chuyện. Ông bảo chép miệng: - Con bé sẽ đau khổ. - Tôi còn khổ hơn cô ấy. - Mạnh Hùng, chú…www.vuilen.com 72Tác Giả:Hoàng Anh Thư ẢO MỘNG TÌNH YÊU - À, không, đau khổ nào rồi cũng qua đi. Thời gian sẽ xóa mờ đi tất cả. Tôihy vọng Bảo Nghi sẽ sống hạnh phúc. Mạnh Hùng lại châm thuốc lút liên tục, ông Bảo lấy làm lạ. Ông cố tìm quakhuôn mặt ấy có điều gì bất ổn nhưng tất cả không nói lên điều gì. Chỉ có đôimắt đượm buồn. Khi phải xa người mình yêu buồn là đúng rồi. Bảo Nghi vừa cộng số vừa cười tủm tỉm. Việt Văn chống hai tay lên bànnhìn cô: - Nè, cộng cho chính xác đó, nếu để thiệt thòi cho tôi, tôi đề nghỉ giám đốctrừ lương cô đó. Bảo Nghi lườm anh: - Đàn ông gì tính toán. - Có tính bằng cô không? - Tôi tặng luôn cho anh cái đĩa ghi hình của tôi, anh còn kể lể nổi gì. - Cô nhắc tôi mới nhớ, cách đây vài hôm mấy đứa cháu tôi tò mò mở lênxem. Xem xong nó chạy đi tìm tôi nói: Cậu ơi, phim ma kìa, ra xem đi. Bảo Nghi đứng phất lên, cô nhìn anh, đôi mắt rực lưa. Việt Văn cười cười:. - Đấy bây giờ mới giống hơn nữa đấy. Bảo Nghi hét to: - Tôi ghét anh, Việt Văn! - Tôi cũng ghét cô. - Tôi thù anh. - Tôi thù cô. - Anh.. đi… đi! - Tôi không đi! Nhật Thành vừa bước vào, Bảo Nghi lôi tay anh lại: - Anh tính sổ cho anh ấy, em mắc công chuyện. Nhật Thành ngơ ngác: - Chuyện gì đây? Bảo Nghi liếc Việt Văn:www.vuilen.com 73Tác Giả:Hoàng Anh Thư ẢO MỘNG TÌNH YÊU - Cái mặt khó ưa. Nhật Thành nhăn nhó: - Cô ơi, cô ghét bao nhiêu khách hàng thì công việc của cô tôi gánh hết haysao? Bảo Nghi nguýt dài: - Em trích lương trả công cho anh. - Cám ơn! Bảo Nghi toan cãi thì có người bước vào, cô nhìn sững sờ rồi reo lên mừngrỡ: - Mạnh Hùng! Việt Văn sửng sốt ngẩn nhìn người đàn ông mà bà Dung có lần nhắc đến.Ngoài chuyện biết anh ta lớn hơn Bảo Nghi nhiều tuổi thì anh ta không có điểmnào đáng chê cả. Việt Văn cảm nhận được sự thua sút của mình trước anh ta. Bảo Nghi vui mừng quá đỗi, cô cứ ngắm nhìn Mạnh Hùng từ đầu đến chân,miệng cứ cười không ngớt. - Hình như anh hơi gầy? - Vậy à? Bảo Nghi chao mày: - Anh hút thuốc hả? - Ừm? - Tại sao? - Có cần giải thích không? - Dĩ nhiên. - Buồn. - Có phải nhớ em không hả? - Không? Bảo Nghi cụt hứng, cô nhìn Việt Văn, Nhật Thành, mọi người đều đang nhìncô. Cô nắm cánh tay Mạnh Hùng lôi ra ngoài:www.vuilen.com 74Tác Giả:Hoàng Anh Thư ẢO MỘNG TÌNH YÊU - Đi! Mạnh Hùng gật đầu chào hai người rồi đi theo Bảo Nghi. Cô ấn anh ngồixuống ghế đá ngoài sân, bắt đầu hạch hỏi: - Anh nói lại đi. - Nói gì? - Câu hỏi của em. - Anh trả lời rồi, không chịu hả? Bảo Nghi quay mặt, phụng phịu - Anh về đi! - Em nói, muốn gặp anh. - Bây giờ thì không muốn nữa. - Giận anh hả? - Không dám. - Lâu ngày gặp lại em giận anh, anh đành chịu, anh về thôi. Mạnh hùng đứng lên. Bảo Nghi níu tay anh lại: - Anh đùa với em nữa hả? Mạnh Hùng cười: - Ai biểu em giận anh. - Ai biểu anh nói anh không nhớ em. Mạnh Hùng thì thào vào tai cô: - Anh nhớ em, chịu chưa? Bảo Nghi đỏ mặt cô nũng nịu: - Quà em đâu? Mạnh Hùng nhìn quanh, anh hôn lên má cô: - Quà anh đấy! Bảo Nghi ư ứ lên: - Em không ...