Danh mục

Áo nắng miền Nam

Số trang: 8      Loại file: pdf      Dung lượng: 188.79 KB      Lượt xem: 10      Lượt tải: 0    
tailieu_vip

Xem trước 2 trang đầu tiên của tài liệu này:

Thông tin tài liệu:

Chúng tôi cùng ngồi bệt xuống vệ cỏ, anh Dần ra hiệu bảo tôi im lặng. Chưa tới trưa nhưng trời đã chang chang nắng, thứ nắng đầu hè trắng sáng và mênh mang lạ. Không gian dường như cao vút lên, mấy đám mây trắng trôi bồng bềnh bồng bềnh. Chỗ chúng tôi ngồi ở sát mép một cái ao nhỏ, mặt ao loi thoi mấy chú bọ nước, làm gợn lên một chút xao động vẻ buồn buồn. Anh Dần chụm tay lên tiếng gọi. Anh gọi vừa đủ nghe. Tôi có cảm tưởng như cái âm thanh...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Áo nắng miền Nam Áo nắng miền Nam TRUYỆN NGẮN CỦA NGUYỄN TRỌNG VĂNChúng tôi cùng ngồi bệt xuống vệ cỏ, anh Dần ra hiệu bảo tôi im lặng. Chưa tới trưanhưng trời đã chang chang nắng, thứ nắng đầu hè trắng sáng và mênh mang lạ. Khônggian dường như cao vút lên, mấy đám mây trắng trôi bồng bềnh bồng bềnh. Chỗ chúngtôi ngồi ở sát mép một cái ao nhỏ, mặt ao loi thoi mấy chú bọ nước, làm gợn lên một chútxao động vẻ buồn buồn. Anh Dần chụm tay lên tiếng gọi. Anh gọi vừa đủ nghe. Tôi cócảm tưởng như cái âm thanh u oa kia như một làn gió thổi nhẹ, nó luồn lách len lỏi vàođám sậy mọc lúp xúp quanh ao. Dứt ba lần u oa từ trong đám sậy xuất hiện một conthuyền nhỏ. Anh Dần với vẻ tập trung cao độ, từ từ kéo sợi dây mảnh. Con thuyền nhỏđược ghép hết sức công phu bằng các ống sậy cũng từ từ tiến lại phía chúng tôi ngồi.Không nhìn tôi, vẫn từ từ kéo sợi dây mảnh nối với đầu mũi con thuyền, anh Dần thầmthì Cô ấy đến đấy. Tôi cũng không nhìn anh, tôi như căng hết cả mắt, thì thầm hỏi lạiChị ấy có đẹp không hả anh?. Đẹp Anh Dần đáp nhỏ Rất đẹp là đằng khác. Tôi cấtcái nhìn của mình xoay mặt qua bên anh, tôi hỏi Anh nhớ chị ấy à?. Anh Dần khôngđáp, con thuyền đã được kéo lại gần hơn. Trên thuyền là hình nộm một người con gáitrong tư thế đứng chèo. Anh Dần đột ngột ra lệnh Nhắm mắt lại! Và anh dịu giọngxuống Có hình dung ra được gì không?. Tôi lắc đầu nhưng cố hỏi thêm Chị ấy có nhớanh không?. Cô ấy hy sinh rồi Anh Dần nói rất nhỏ. Trên vòm trời, đám mây tỏa ratrôi tản mát, phiêu dạt.Bấy giờ là cuối tháng tư năm một chín bảy hai, quê tôi dường như cũng bị cuốn vàokhông khí của trận mạc. Cái thị trấn nhỏ với hai dãy phố thấp, nằm ôm lấy đường 5 chợtbừng lên sau hồi thiêm thiếp ngắn. Những đợt bom B52 rải thảm đã làm mọi người sôilên đau đớn. Những tin tức thiệt hại cứ lan truyền từ tai người này qua tai người khác. Sợhãi có và nói là không sợ hãi cũng có. Bọn choai choai chúng tôi lại sướng ra mặt. Mắthướng về phía Hải Phòng, chân nhảy cẫng lên, miệng hét ầm ĩ Cháy rồi! Cháy rồi!. Xaxa, trên nền trời xamnh trong vô tận thi thoảng có vài đám khói trắng bốc lên. Anh Dầnmắt ngó trân trân, hồi lâu mới lên tiếng rủa khẽ Quân chó má. Ông sẽ cho chúng màybiết tay. Rủa xong anh Dần lủi thủi bỏ đi để mặc lũ chúng tôi chạy ào lại chỗ giấu cặpsách. Đứa nào đứa nấy vơ quàng vơ vội rồi cắm đầu cắm cổ chạy đến lớp. Tiếng hò hétdài thành chuỗi.Bấy giờ đang là mùa hoa sấu nở. Thoắt thế thôi dãy phố nhỏ choàng một chiếc áo màutrắng. Những cánh hoa sấu nhỏ li ti, li ti nở ken vào nhau. Nở chồng lên nhau chi chít vàdậy một mùi hương thơm dìu dịu ngòn ngọt. Nếu có cơn gió nào chợt ùa qua, từng bônghoa sấu nhỏ nối nhau rơi xuống ào ào hệt như một trận mưa rào nhẹ chỉ toàn hoa. Hoasấu rụng trắng mặt đường, rụng thành thảm dầy. Êm êm những bước chân trẻ con đangdón dén đặt lên mà không đứa nào dám giẫm mạnh. Cứ để nguyên cho những bông hoasấu rụng như rắc lên tóc, anh Dần đi bộ dọc dãy phố. Anh đi chậm, rất chậm. Bàn tayphải vuốt rờ rờ vào thành những chiếc xe tải quân sự phủ bạt kín mít nằm im bên mépđường. Dưới gầm xe, hoặc khoảng cách giữa hai xe, các anh bộ đội lái xe đang ngủ say.Có anh nằm võng. Có anh trải ni-lông dưới nền đường. Cứ mỗi lần gặp một anh bộ độinào đó đang ngủ thì anh Dần lại dừng lại. Anh nói khẽ: Các đồng chí ngủ đi. Tối nay sẽhành quân. Anh Dần kiên nhẫn đi dọc rồi đi ngược dãy phố có đoàn xe. Một ngày củachiến tranh yên lặng và bình thản trôi.Đó là những chiếc xe vận tải quân sự sơn màu rêu. Trên thùng xe, những ống đường kính15cm được xếp hết sức chặt chẽ. Nằm im lìm và hình như đang chờ đợi cái gì đấy hệtrọng lắm. Anh Dần lại gần tốp các anh bộ đội đang sửa soạn bữa ăn. Anh Dần cúi xuốngnhìn kỹ từng chiếc đĩa hai ngăn đựng thức ăn, hỏi thân mật Mình vào trong hả?. Ừ vàotrong các anh bộ đội trả lời Ông về làng lâu chưa?. Anh Dần đáp Cũng chưa lâu. Củakhỉ gì trên xe đấy?. Mấy anh bộ đội cười ồ lên Bí mật quân sự. Anh Dần không hỏithêm nữa, chuyện bí mật quân sự đương nhiên không dược thóc mách, tay anh xoa xítvào mấy ống sắt câm lặng. Xoa mãi, xoa mãi. Hết xoa tay thì anh Dần nghiêng ngó nhìnngắm. Cuối cùng hoặc như đã đoán ra hoặc vẫn chưa hiểu, anh Dần đứng nghiêm như tưthế gặp cấp trên, nói Chào. Vào trong nện oách vào đấy nhé. Các anh bộ đội hùa theoOách chứ lỵ. Cả anh Dần, cả mấy anh cùng cười vui vẻ.Trong họ, anh Dần là con bác, còn tôi là con cô. Nhưng thực tình là họ xa, nói ra thì vòngvèo lắm. Để bù lại khoảng cách họ hàng bắn ca nông ấy là một mối quan hệ khác, anhlà học trò của bố tôi. Mà thực ra anh Dần cũng không học bố tôi một ngày nào. Nói chínhxác thì anh Dần học trường cấp III do bố tôi làm hiệu trưởng. Ngôi trường ấy được xâydựng ở cuối phố. Nó là một trong vài ba trường cấp III hiếm hoi của tỉnh Hưng Yên đượcxây dựng trong thời kỳ năm năm lần thứ nhất. Thời của đầu những năm 60. Ngôi trườnglà niềm tự hào bởi nó hiện diện tại một thị trấn c ...

Tài liệu được xem nhiều:

Gợi ý tài liệu liên quan: