Danh mục

Áp đặt dẫn đến... nổi loạn!

Số trang: 4      Loại file: pdf      Dung lượng: 110.33 KB      Lượt xem: 5      Lượt tải: 0    
Jamona

Phí tải xuống: miễn phí Tải xuống file đầy đủ (4 trang) 0
Xem trước 2 trang đầu tiên của tài liệu này:

Thông tin tài liệu:

Một đứa trẻ hư, quậy phá, người ta thường đổ lỗi “Con hư tại mẹ, cháu hư tại bà”. Rồi khi đứa trẻ bỏ học, người ta lại đổ lỗi cho giáo dục. Với nhiều năm làm nghề dạy học, tiếp xúc với nhiều lớp học trò, tác giả – một nhà giáo – nghiệm ra rằng có những sự thực đầy chua xót. Các em hư vì sao? Đi tìm câu trả lời không đơn giản. Hy vọng những trường hợp dẫn chứng dưới đây sẽ góp phần trả lời câu hỏi đó. Những chuyện… kỳ cục! Minh...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Áp đặt dẫn đến... nổi loạn! Áp đặt dẫn đến... nổi loạn!Một đứa trẻ hư, quậy phá, người tathường đổ lỗi “Con hư tại mẹ, cháuhư tại bà”. Rồi khi đứa trẻ bỏ học,người ta lại đổ lỗi cho giáo dục. Vớinhiều năm làm nghề dạy học, tiếp xúc với nhiều lớp họctrò, tác giả – một nhà giáo – nghiệm ra rằng có nhữngsự thực đầy chua xót.Các em hư vì sao? Đi tìm câu trả lời không đơn giản. Hyvọng những trường hợp dẫn chứng dưới đây sẽ góp phầntrả lời câu hỏi đó.Những chuyện… kỳ cục!Minh T., trong giờ học thường hay quậy phá nhưng mộtbuổi sáng, nhìn em đưa mắt mông lung ra cửa, tôi đến gầnhỏi: “Sao em không ra chơi với các bạn? Giờ học thì giỡn,giờ chơi thì ngồi trầm ngâm”. Em quay lại cười: “Lúc nãycô bảo em chỉnh âm thanh, em đứng ngây người ra. Khôngphải em không muốn giúp cô mà vì em không biết bấm cáiremote”. Điều em vừa nói khiến tôi giật mình, chẳng lẽ ởthế kỷ 21, một học sinh cấp 3, ở TP lại không biết cáiremote?Minh T. kể, trong nhà, ba mẹ không mua sắm bất cứ mộtphương tiện giải trí nào. Em không được nghe nhạc, khôngđược xem ti vi quá 22 giờ. Từ 21 giờ 30, em phải lêngiường ngủ, tủ đựng ti vi bị khóa lại. Suốt ngày, em chỉ biếthọc và học. Quần áo em cũng không được mặc theo ýmình. Tại trung tâm ngoại ngữ – nơi em học, các bạn đềudiện những bộ đồ thời trang tuổi teen, còn em mặc xà lỏn,áo sơ mi kín cổ, mang dép. Em nổi loạn bằng cách khôngthèm học, vào lớp quậy phá. Giáo viên chủ nhiệm thanphiền, em bị đòn. Mẹ trút giận bằng cách dồn em vào góctường, dùng roi mây đánh tới tấp vào người. Có lần đauquá, em đẩy cây roi ra khiến mẹ em lảo đảo. Thế là mẹ đinói khắp xóm, nói với dòng họ rằng em đánh lại mẹ! Cáccô cậu đều mắng em là bất hiếu.Tôi lặng người nhớ lại hoàn cảnh từng học sinh mà nhàtrường, gia đình chụp lên đầu hai từ “cá biệt”. Minh H.,16tuổi, nổi tiếng với việc đánh cậu đổ máu. Gặp em, nghe kểchuyện mới biết cậu em đi vũ trường, đeo những sợi dâybằng ngón tay cái, ăn mặc dị hợm… Thế mà cậu ấy lạiđánh em khi thấy em đeo sợi dây thời trang của tuổi teen.Tức quá, em đánh lại. Thế là cậu vào bệnh viện, cháu bịcòng lên trụ sở công an phường! Còn Phong, bỏ học từ đầulớp 12, thì ba mẹ sợ hư không cho nghe nhạc. Xem ti vi,đoạn nào người ta hôn nhau, ba mẹ bắt em nhắm mắt lại.Rồi như quả bom nổ giữa sân trường, em khiến một cô bécó bầu! Giờ Phong phải bán bắp nướng ở lề đường để nuôi“vợ con”.Trút giận chứ không phải giáo dụcThanh M. là học sinh giỏi của tôi những năm lớp 6, 7. Lênlớp 8, em học hành sa sút hẳn rồi bỏ học. Em tâm sự rằngbố mẹ làm ăn thua lỗ và làm chuyện gì đó không hay ngoàixã hội. Về nhà, hễ có chuyện xảy ra như bể bình bông, embé bị té… không hỏi trước sau, bố mẹ cứ đè em ra đánh. Cólần chỉ vì để cặp kính bơi nhầm chỗ, em bị bố đánh bầm taychân… Bất mãn, lỳ đòn, em không thèm học, bỏ nhà đihoang.Đức H., 15 tuổi, cao 1,7 m, đã nắm tay mẹ bẻ ngoặt ra saulưng khi em thấy mẹ tát tới tấp vào mặt đứa em gái 5 tuổicủa mình. Tôi hỏi, em trả lời: “Mặt em gái em toàn xương,mẹ đánh thế hôm sau bị sưng lên, mẹ có vào trường đâu đểbiết bạn bè trêu chọc nó thế nào”.Ngăn cấm, áp đặt… có phải là biện pháp tốt để con cái nênngười không? Tại sao các bậc phụ huynh không đặt mìnhvào vị trí của con cái? Chúng cũng muốn ăn mặc thời trang,cũng muốn xem phim, nghe nhạc để phát triển tâm hồn,nâng cao cảm xúc. Vậy mà cứ bắt các em sống, suy nghĩnhư những cụ ông, cụ bà bốn năm chục tuổi. Có em họcsinh còn kể tôi nghe rằng mỗi khi được ba mẹ chở đi quánăn, em không muốn chút nào. Em thích ăn ớt, ở nhà khôngcó ớt, ra ngoài em có lỡ bỏ ớt nhiều hay cầm trái ớt cắn là ynhư rằng “một cái bốp vô mặt”.Tôi không cổ súy cho những bậc cha mẹ nuông chiều đểcon hư. Tôi chỉ xin họ hãy là những người dẫn đường tốt,đầy kinh nghiệm và trách nhiệm, có tư cách tốt để là điểmtựa và niềm tin cho con cái. ...

Tài liệu được xem nhiều: