Thông tin tài liệu:
- Mẹ không ngủ suốt mấy canh giờ. Đêm trắng. Với mái tóc mẹ trắng. Dưới chân tượng Phật trắng. Tiếng mõ đều. Tiếng mõ không tắt trong giấc mơ kinh hoàng của nàng. Giấc mơ trắng. Không màu đỏ. Không máu. Chỉ là trắng bất tận. Rợn. Nàng vùng khỏi cơn mê. Mồ hôi đẫm. Mẹ còn ngồi gõ mõ. Cầu nguyện. Những tên lính mặt đen ngoài cửa. Hình như chúng thay nhau chờ nàng suốt đêm qua. Nàng không hay. Chúng đã canh cho giấc ngủ của nàng. Chúng sẽ còn canh giấc ngủ ngàn thu của...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Apsara & dòng kinh sám hối Apsara & dòng kinh sám hối TRUYỆN NGẮN CỦA NHỤY NGUYÊN- Mẹ không ngủ suốt mấy canh giờ. Đêm trắng. Với mái tóc mẹ trắng. Dưới chân tượngPhật trắng. Tiếng mõ đều. Tiếng mõ không tắt trong giấc mơ kinh hoàng của nàng. Giấcmơ trắng. Không màu đỏ. Không máu. Chỉ là trắng bất tận. Rợn.Nàng vùng khỏi cơn mê. Mồ hôi đẫm. Mẹ còn ngồi gõ mõ. Cầu nguyện. Những tên línhmặt đen ngoài cửa. Hình như chúng thay nhau chờ nàng suốt đêm qua. Nàng không hay.Chúng đã canh cho giấc ngủ của nàng. Chúng sẽ còn canh giấc ngủ ngàn thu của nàng.Vẫn tiếng gõ mõ tràn ngập không gian. Đôi tay gầy của mẹ chưa kiệt sức. Bao nhiêudòng kinh được tụng niệm, vẫn chưa vắt kiệt tâm trí mẹ. Phật vẫn bình thản. Ngó xuống.Rất bình thản. Như không có sự cố nào sắp xảy ra với nàng. Như không có chút mất mátnào đối với một nữ tu chưa chứng đạo đang gõ mõ kia.Cơn mê chấm dứt.Một đêm tưởng nàng sẽ nằm bên mẹ, được mẹ an ủi. Không. Mẹ thậm chí không ôm lấynàng, không khóc. Một cái tin rụng rời tay chân với nàng, lại nhẹ bẫng với mẹ. Mẹ chỉquay mặt, tới ngồi dưới chân tượng Phật ngồi, cũng xếp bằng như Phật. Từ đấy là sự câmlặng đến nhức buốt gan óc. Tiếng mõ như đang gõ ngay chính sọ dừa non nớt của nàng.Tiếng mõ làm tê liệt mọi giác quan của nàng, dẫu nàng luôn trong trạng thái vùng vẫy,giãy giụa. Nàng muốn lao tới thét vào tai mẹ: Phật sẽ không cứu được con đâu!Chấm dứt sự quằn quại bên bờ hố thẳm. Rồi nối tiếp nỗi sợ đang phình to dần ngay trướcbình minh, khi nàng đã hoàn toàn bước qua một thời khắc mới. Trắng. Lịch sử cuộc đờinàng sang trang. Một trang giấy trắng.Mắt nhắm. Mẹ vẫn chìm trong tiếng mõ. Nàng theo những tên lính mặt đen. Với nàng,đấy đều là lính tráng của thần chết theo lệnh tới đưa nàng đi, chứ không phải thân tín củavua. Dòng đời của nàng đang rỏ xuống một dấu chấm than.Bầu trời thấp, với mây. Xám và trắng. Mây trắng nhiều vô kể. Từng cuộn chồng lên nhau,đan xen nhau. Không nắng. Trời vẫn trong. Trắng trong. Trắng trong? Nàng tự đặt mộtcâu hỏi, nhìn trời. Trời ơi. Ông trời thật khôi hài. Sao nhất thiết sáng nay phải trắng trong.Diễu ư. Ông trời đang diễu nàng. Từ gần một năm nay, nàng phô diễn trước vua, trướcquần thần với tấm thân nuột nà, uyển chuyển, hút cả một góc trời vào trong tầm mắt đắmđuối, chới với. Nhưng nàng không thể giấu được ông trời. Thượng đế. Nàng, từ lâu tưởnglừa dối được Thượng đế. * * *Vị vua của nàng trẻ. Hơi mảnh. Khi vua cha mất, lần đầu tiên nàng mới thấy con ngườinày lúc hắn chỉ đạo dựng giàn thiêu. Nàng không nghĩ đó sẽ là vị vua kế tiếp của vươngquốc Chăm, và giờ đang định đoạt số phận cho nàng. Nàng cũng không tin khuôn mặt cóvẻ phong trần nhã nhặn ấy lại gầm lên như hổ đói mất mồi khi hay “linh vật” của giànthiêu bị đánh tháo. Một cuộc rượt đuổi như xé toang cả dòng sông. Thất bại. Con thuyềnđã hút mất vào sương khói ngỡ được thần linh che giấu.Tất thảy ai, hễ là gốc gác từ đất nước của Hoàng hậu, kể cả những thân tín là ngườiChăm, đều bị ném vào giàn thiêu. Lửa ngùn ngụt. Những hình hài quặn xiết bị lửa thốclên như những hình nộm. Rần rật. Xèo. Nước và máu và mỡ từ vật hiến tế bén lửa hơn cảdầu, táp lên bầu trời xám đục tang tóc. Cả vương quốc người người sụp dưới những đềntháp.Nghi lễ truyền đời của một vương quốc vấy bẩn. Niềm tin về cõi tâm linh bị xúc phạm.Lửa ô uế.Cuộc hành quân tàn khốc nhất trong lịch sử Chăm.Giờ đang sắp mùa lạnh. Sẽ không còn nhiều hy vọng nữa cho những chiến thắng dội vềkinh thành. Nơi có ngai vàng rực chói. Nơi có ông vua đang ban đặc ân cho nàng, màthực ra là ban sự chết chóc đến với nàng. Đội quân hung hãn của ông ta đã kéo một vệtgươm vòng quanh ngoài lãnh thổ. Và nàng cùng với tốp vũ nữ lại tiếp tục phô trương sựtrắng trong của đời con gái, với điệu múa mê hoặc thánh thần để cầu cho sự bình an củavương quốc. Giống như mẹ nàng đang cầu cho nàng có được lá bùa của Phật.Nếu buổi lễ hôm đó, nàng không là người đứng đầu tốp vũ nữ, không dâng hết tài sắc đểlàm hài lòng vị vua bên cô dâu là công chúa nước Việt, nghĩa là nàng không phô phangtrước mắt nhà vua những tuyệt mỹ nữ thần mà thượng đế đã quá ưu ái cho nàng. Nghĩa lànàng không gợn lên chút xúc cảm nào trong lòng vua... Hay lùi xa hơn nữa. Nếu nàngkhông nhìn thấy người lính đứng trước đám hộ tống nàng dâu Việt ấy...Nhưng bây giờ. Là thời điểm đạo quân của vương quốc Chăm đã tiến sát biên giới Việt.Một cuộc chiến. Sự xuyên sâu lạnh lùng của nghìn trùng ngọn giáo. Lưỡi gươm, sẽ liaqua đầu người như vệt hào quang kéo theo bụm máu tươi ròng siêu thực. Chắc sẽ có mộtsợi dây vô hình nào đó báo cho nàng mất mát. Có thể, trong số quân nước Việt ngãxuống, sẽ có sự chết mà ngay trong giây lát đó, nàng chợt rùng mình như vừa lìa khỏi cơthể một bộ phận.Tại sao phải có một cuộc chiến giữa hai nước. Tại sao phải có sự chia lìa. Tại s ...