Danh mục

Bác Sĩ riêng của Mao - Chương 7

Số trang: 11      Loại file: pdf      Dung lượng: 157.75 KB      Lượt xem: 14      Lượt tải: 0    
Xem trước 2 trang đầu tiên của tài liệu này:

Thông tin tài liệu:

Chương 7Sau đêm đầu tiên nói chuyện với Mao, sáng hôm sau là ngày lễ 1-5, lúc 10 giờ tôi phải có mặt ở đội bảo vệ tư dinh Mao. Tôi mang túi thuốc theo người. Uông Đông Hưng đã có mặt ở đó và sau đó Mao Chủ tịch xuất hiện. Ông mặc bộ quần áo dạ giống bộ quần áo mà Tôn Trung Sơn mặc, chân đi giày da nâu. Ông vui mừng phấn chấn vì buổi lễ sắp khai mạc và nồng nhiệt chào chúng tôi. Sau đó một lát bộ trưởng công an La Thụy Khanh...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Bác Sĩ riêng của Mao - Chương 7 Chương 7Sau đêm đầu tiên nói chuyện với Mao, sáng hôm sau là ngày lễ 1-5, lúc 10 giờ tôiphải có mặt ở đội bảo vệ tư dinh Mao. Tôi mang túi thuốc theo người. Uông ĐôngHưng đã có mặt ở đó và sau đó Mao Chủ tịch xuất hiện. Ông mặc bộ quần áo dạgiống bộ quần áo mà Tôn Trung Sơn mặc, chân đi giày da nâu. Ông vui mừngphấn chấn vì buổi lễ sắp khai mạc và nồng nhiệt chào chúng tôi.Sau đó một lát bộ trưởng công an La Thụy Khanh đến và chúc mừng Mao. Theolệnh Mao chúng tôi ngồi vào xe và tiến về quảng trường Thiên An Môn.Sau khi trở về Trung quốc vào năm 1949 tôi không đi dự ngày lễ 1-5 hay ngàyquốc khánh cộng hoà nhân dân Trung hoa 1-10, được tiến hành trên quảng trườngThiên An Môn. Tôi coi những ngày đó là niềm sung sướng của tôi. Tôi thích đámđông dân chúng hân hoan, duyệt binh, nhạc, và biển cờ. Tôi nhìn một cách ngưỡngmộ lên lễ đài có các nhà lãnh đạo đảng và nhà nước. Họ cũng thích diễu hành vàvẫy chào nhân dân. Ngày lễ này đánh thức trong tôi lòng tự hào dân tộc. Nhưnghôm nay tôi cũng sẽ đứng trên lễ đài trên quảng trường cùng với các nhà lãnh đạođất nước và cùng với họ quan sát những gì xảy ra bên dưới.Tôi ngồi xe đầu tiên cạnh La Thụy Khanh. Khi chúng tôi đi đến cổng Thiên Bìnhthì La Thụy Khanh ra khỏi xe, chạy lại chiếc xe Mao ngồi, và kính cẩn mở cửa xe,nâng tay lãnh tụ. Mao liếc La, tự mình ra khỏi xe và cáu kỉnh nói: Hãy nhanh lên,không phải giúp tôi, mà là giúp phó chủ tịch Tống Khánh Linh. Ngày 1-5 là ngàylễ chính thức, và chính phủ cộng sản luôn giữ giữ chặt khẩu hiệu mặt trận thốngnhất liên kết những người cộng sản và phong trào dân chủ và các đảng phái khôngcộng sản. Người nổi tiếng về lý tưởng thống nhất là người vợ goá của Tôn TrungSơn, bà Tống Khánh Linh. La Thụy Khanh chạy theo xe bà, nhưng bà đã ra khỏixe.Tống Khánh Linh khoảng sáu mươi tuổi, nhưng bà cũng còn đẹp và duyên dáng,cũng như trong ngày quốc khánh cộng hoà nhân dân Trung hoa, khi tôi thấy bà lầnđầu tiên. bà toát lên vẻ đôn hậu và dịu dàng. Đi qua mỗi người bà bắt tay thân mật.Những người khác được gọi là nhân sĩ dân chủ lại hoàn toàn trái ngược với bà.Bọn họ tất cả tỏ vẻ cao ngạo và kiểu cách. Họ chào một cách uể oải và đi lại chậmchạp. Mao chân thành chào họ, sau đó quay về phía Tống Khánh Linh và lịch sự đicùng bà vào gian tiếp khách, cạnh cổng Thiên Bình và giúp Tống Khánh Linh lêncác bậc thềm đá.Khi chúng tôi lên đến trên, thì một tràng vỗ tay vang lên chào khách. Tôi khôngngờ lại thấy được một gian lớn đến thế. Trong đó có nhiều ghế bành êm ái xếptheo hình giẻ quạt. Khá nhiều thức ăn, đồ uống, hoa qua. Không ngạc nhiên khicác nhà lãnh đạo cao cấp có thể ngồi ở đây 5-6 giờ liền để xem đoàn người diễuhành.Mao chào khách, sau đó tiến về ban công của lễ đài nhìn xuống quảng trường. Bancông được trang hoàng bằng biểu ngữ và cờ đỏ rực rỡ, và được ngăn với phòngbằng một tấm rèm lớn. Tôi theo Mao lên lễ đài. Với sự ngưỡng mộ, tôi quan sátnhững cử chỉ chào của ông với nhân dân. Chậm rãi và nghiêm trang, Mao đi dọc lễđài, gửi lời chào tới tất cả mọi người có mặt ở quảng trường Thiên An Môn rộnglớn. Vẻ mặt của lãnh tụ bình thản, nhưng tôi biết rằng sự tự hào và vui mừng tràntrề lòng ông. Tôi cũng hoàn toàn cảm thấy thế. Quảng trường giống như một biểnngười rập rờn nhiều màu sắc. Trong đó có thể phân biệt được. Trong đó áo trăngcủa sinh viên, khăn quàng đỏ của thiếu nhi, biểu ngữ đỏ của đại diện giai cấp côngnhân vàtrí thức. Khi Mao xuất hiện trên lễ đài, thì đám đông này chuyển động, cờhoa vẫy liên tục, và hiện ra một biểu ngữ xếp bằng hàng nghìn con người, ý nghĩaủng hộ đảng cộng sản, nước Trung hoa mới và lãnh tụ Mao.Thị trưởng Bắc Kinh Bành Chân khai khai mạc buổi lễ. Quân nhạc cử quốc cacộng hoà nhân dân Trung hoa. Pháo hoa bắn lên. Quân nhạc tiếp tục chơi và Đôngphương hồng, sau đó Quốc tế ca và, cuối cùng, là diễu hành Giải phóng quânTrung quốc. Buổi lễ bắt đầu.Đầu tiên diễu binh. Các đại diện cho trinh sát, hải quân và không quân diễu quaquảng trường, rồi xe tăng và pháo binh. Quân nhạc chơi những khúc quân hành.Sau đó, cuộc tuần hành trên Thiên An Môn. Dường như làn sóng người khổng lồphủ lên là đội ngũ những người lao động, công nhân và sinh viên. Hàng đoànngười cờ hoa, biểu ngữ sặc sỡ. Quần chúng lao động chào mừng những người lãnhđạo đất nước đứng đầu với Mao.Diễu binh và tuần hành kéo dài vài giờ, nhưng Mao rất xúc động gần như khôngdời lễ đài, chỉ thỉnh thoảng vào phòng uống nước cho đỡ khát.Lúc gần kết thúc, hàng nghìn thiếu nhi sơ mi trắng, khăn quàng đỏ lên lễ đài.Chẳng có gì ngạc nhiên khi những người tuần hành tỏ lòng ngưỡng mộ Mao. Hìnhnhư người ta đã kiểm tra cẩn thận từng người.Mao nói:Tham dự buổi lễ, đồng chí nhận thấy bài học tuyệt vời chủ nghĩa yêu nước, và sẽyêu đất nước mình hơn.Ông nói đúng quá đi rồi. Trong ngày 1-5-1955 lần đầu tiên tôi đứng trên lễ đàicạnh lãnh tụ, nhìn xuống biển người mà lòng cảm thấy niềm tự hào lớn lao về đấtnước vĩ đ ...

Tài liệu được xem nhiều: