Danh mục

Bách Luyện Thành Tiên Quyển 1 Chương 34

Số trang: 4      Loại file: pdf      Dung lượng: 81.55 KB      Lượt xem: 8      Lượt tải: 0    
tailieu_vip

Phí tải xuống: miễn phí Tải xuống file đầy đủ (4 trang) 0
Xem trước 2 trang đầu tiên của tài liệu này:

Thông tin tài liệu:

Bách Luyện Thành Tiên Quyển 1: Phiêu Vân Cốc Chương 34: Sơ đáo Lăng Vân Môn. Nguồn: Sưu Tầm Ngẩng đầu lên nhìn Thiên Trụ Phong, theo lời Lệ Hải nói, Lăng Vân môn chính là ở trên đỉnh núi; người bình thường đương nhiên không thể đi lên, bất quá nó không làm khó được Lâm Hiên. Chân nguyên trong cơ thể lưu chuyển, Lâm Hiên thi triển Ngự Phong thuật, hắn đạp trên huyền nhai tuyệt bích như đi trên đất bằng, rất dễ dàng hướng đỉnh núi mà bay tới. Mặc dù tiên pháp thần kỳ,...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Bách Luyện Thành Tiên Quyển 1 Chương 34 Bách Luyện Thành Tiên Quyển 1: Phiêu Vân Cốc Chương 34: Sơ đáo Lăng Vân Môn. Nguồn: Sưu TầmNgẩng đầu lên nhìn Thiên Trụ Phong, theo lời Lệ Hải nói, Lăng Vânmôn chính là ở trên đỉnh núi; người bình thường đương nhiên khôngthể đi lên, bất quá nó không làm khó được Lâm Hiên.Chân nguyên trong cơ thể lưu chuyển, Lâm Hiên thi triển Ngự Phongthuật, hắn đạp trên huyền nhai tuyệt bích như đi trên đất bằng, rất dễdàng hướng đỉnh núi mà bay tới.Mặc dù tiên pháp thần kỳ, nhưng khi lên cao năm ngàn thước cũng phảimất một quãng thời gian, trên đường đi Lâm Hiên cũng nhìn thấy vàibóng người, không cần phải nói hắn cũng biết những người đó cũng vìbảo vật giao dịch hội mà đến.Lâm Hiên không định bắt chuyện cùng bọn họ mà tận lực né t ránh;hắn không mạo muội đi kết giao với người lạ, nếu gặp được kẻ pháp lựccao cường mà tâm thuật bất chính thì chẳng phải là tự đi chuốc khổ vàothân sao. Mục đích của chuyến đi lần này là để mua công pháp chứkhông phải tăng thêm kiến thức, nên nhiều một chuyện không bằng ít đimột chuyện.Cứ như vậy, sau nửa canh giờ sau Lâm Hiên đã tới đỉnh nủi; trước mắt,tầng tầng sương mù che phủ, ngăn trở tầm mắt khiến không nhìn rõ cáigì.Lâm Hiên mỉm cười, mặc dù hắn là người tu chân Linh Động kỳ nhưnghắn chỉ liếc mắt một cái là nhận ra một tòa huyễn trận làm mê loạnphương hướng vô cùng thô thiển.Loại ảo trận này, nếu nghiêm khắc mà nói thì nó không được liệt vàohàng cấm chế, bởi vì nó quá thô thiển, trình độ quá thấp; cho dù là Linhđộng kỳ tầng nhứ nhất đi vào đây, chỉ cần dùng pháp lực vận lên đôimắt là có thể nhìn rõ mọi vật, không bị nó ảnh hưởng, cái này chủ yếu làđể ngăn cản con người. Thiên Trụ Phong mặc dù hiểm trở, nhưngnhững nhân sĩ võ lâm cao thủ thế tục nếu chuẩn bị tốt dụng cụ vẫn cóthể lên tới nơi, cho nên mới tạo ở đây một ảo trận.Đối với tu vị Linh Động trung kỳ của Lâm Hiên mà nói tất nhiên sẽkhông chịu ảnh hưởng gì, linh khí trong đan điền theo kinh mạch tụ tậpvào hai trong mắt, nhất thời, tất cả mê vụ huyễn tượng đều biến mất,trước mặt xuất hiện một Truyền tốn trận đơn giản.Sở dĩ nói là đơn giản là bởi vì Truyền tống trận này chỉ có thể di độngtrong một khoảng cách rất ngắn, bất quá nó cũng có cái lợi của nó,chính là không tốn nhiều năng lượng, không cần tiêu hao linh thạch, chỉcần quán nhập linh lực vào trận nhãn là được.Đứng ở phía trên, Lâm Hiên vươn tay, đem pháp lực quán nhập vàotrận nhãn, nhất thời xung quanh Truyền tống trận phát ra đoàn đoànhoa văn sáng lòa, cảnh vật trở nên mơ hồ, trước mắt là một màu trắngmịt mờ. Một lát sau, các dị tượng đều đã biến mất, mà Lâm Hiên cũngđã đi tới một địa điểm khác.Chỗ này tựa hồ là một cái ao bên trên đỉnh núi, bất qúa diện tích của nólại hết sức rộng lớn, khắp nơi phủ đầy màu xanh cây cỏ, trăm hoa đuanở, cảnh sắc vô cùng ưu mỹ.“Đạo hữu tới tham gia bảo vật giao dịch hội phải không”Thanh âm truyền vào tai, Lâm Hiên quay đầu lại nhìn thấy một ngườituổi trẻ đang đứng tiếp đón, nhìn một lượt thấy hắn ứng với tu sĩ củaLăng Vân môn, bất quá biểu tình không được tốt, cả người hữu khí vôlực. Cũng khó trách hắn, môn phái bị buộc phải giải tán, phải tự phế tuvi, từ người tu chân cao cao tại thượng biến thành phàm nhân bìnhthường, đổi lại ai cũng khó có thể chấp nhận được, nhưng cũng khôngcòn cách nào khác, đây là con đường duy nhất để có thể giữ lấy mạngsống.Người tuổi trẻ này cũng vậy, hắn phụ trách tiếp đón ngoại khách thamgia bảo vật giao dịch hội, nên họ phải tự phế tu vi của chính mình.Miệng hỏi cho có mà thôi, vì thực chất đến được đây cũng chỉ có thể làngười tu chân, người này đưa cho Lâm Hiên một cái ngọc đồng giản.Lâm Hiên có chút kinh ngạc nhưng xem qua các tu sĩ khác cũng đềuđược phát thứ này nên hắn cũng tiếp nhận mà không nói một lời.Đi tới phía dưới của một cây đại thụ. Lâm Hiên quan sát xung quanhkhông thấy người nào liền vận khởi pháp lực đem thần thức rót vào,nhất thời một đoạn văn tự và một bức tranh hiện lên trong đầu, bêntrong đương nhiên không phải là công pháp mà là giới thiệu về bảo vậtgiao dịch hội lần này, cùng với một số việc cần chú ý.Lâm Hiên xem qua một chút, quả nhiên có vài công pháp trung cấp, chỉđáng tiếc là trong giới thiệu này không rõ ràng. Nhưng, trong đó có cảLinh Khống thuật, trong lòng Lâm Hiên vô cùng mừng rỡ, biểu hiệnbên ngoại lại như không có gì, bắt đầu thu hồi thần thức về.Đem ngọc đồng giản thu vào t rong, Lâm Hiên đi tới bên cái ao, hắn dựavào giới thiệu bên trong ngọc đồng giản liên đi tới khu kiến trúc ở phíađông.Đó là một tòa lầu các nhỏ, trước kia là dịch quán của Lăng Vân môn,bây giờ nó được dùng để tiếp đãi người tu chân từ bên ngoài tới thamgia bảo vật giao dịch hội, tất cả đều đến đây để đăng ký.“Danh tính, môn phái?”“Triệu Cương, tán tu”Lâm Hiên tất nhiên không để bại lộ thân phận thực sự của mình, liềnkhông chút do dự báo một thâ ...

Tài liệu được xem nhiều: