Danh mục

Bách Luyện Thành Tiên Quyển 1Chương 20

Số trang: 5      Loại file: pdf      Dung lượng: 84.00 KB      Lượt xem: 7      Lượt tải: 0    
10.10.2023

Phí lưu trữ: miễn phí Tải xuống file đầy đủ (5 trang) 0
Xem trước 2 trang đầu tiên của tài liệu này:

Thông tin tài liệu:

Bách Luyện Thành Tiên Quyển 1: Phiêu Vân Cốc Chương 20: Phế đan phòng. Nguồn: Sưu Tầm “Đây là tín vật của ngươi, cất giữ cho tốt”. Một người tầm khoảng bốn mươi tuổi, đồng dạng là người tu chân cấp thấp đem một khối yêu bài dúi vào trong tay Lâm Hiên, thần sắc lạnh lùng, liếc mắt khẽ đánh giá một chút.
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Bách Luyện Thành Tiên Quyển 1Chương 20 Bách Luyện Thành Tiên Quyển 1: Phiêu Vân Cốc Chương 20: Phế đan phòng. Nguồn: Sưu Tầm“Đây là tín vật của ngươi, cất giữ cho tốt”.Một người tầm khoảng bốn mươi tuổi, đồng dạng là người tu chân cấpthấp đem một khối yêu bài dúi vào trong tay Lâm Hiên, thần sắc lạnhlùng, liếc mắt khẽ đánh giá một chút. Thiếu nghiên ngu ngơ này làmquản sự phòng chứa phế đan, đây là chức vị rác rưởi nhất, không có tìmàu mỡ gì, thiếu niên này nhất định là bị Phùng quản sự lừa rồi.Nhìn ánh mắt đầy hèn mọn của hắn, Lâm Hiên giả bộ không biết gì,chính mình đang mang đại bí mật trong người, làm việc phải hết sứccẩn trọng, giả làm một tên ngu ngốc là tốt nhất.“Cảm ơn sư huynh”Lâm Hiên đánh giá yêu bài trong tay một chút, nó to bằng nửa bàn tay,chất liệu không phải gỗ cũng chả phải kim loại, trên mặt trước có khắcba chữ ‘Phế đan phòng’, mặt sau lại khắc ‘Quản sự’Đây chính là tín vật đại biểu cho thân phận, có nó trong tay có thể điqua tầng thứ nhất cấm chế trong Đan Hà sơn, có thể tự do ra vào phòngphế đan.Đan Hà sơn vì là trọng địa của bổn môn nên tổng cộng được chia làm batầng.Trong đó, tầng thứ hai có mười thông đạo đẫn nhập xuống luyện đanthất có ẩn dấu địa hỏa, tầng thứ ba chứa đựng thành phẩm của các loạiđan dược cũng như dược liệu, đều là các chỗ vô cùng trọng yếu, bố trítầng tầng cấm chế, trong sáng ngoài tối nơi đâu cũng có, rất khó tiếnvào.Còn lại chính là tầng nhứ nhất bao gồm cả phế đan thất, đãi khách thất,cùng với các các địa phương chuyên làm vài loại tạp vụ khác. Lâm Hiênhiện nay có yêu bài, làm một gã quản sự cấp thấp tại Đan Hà sơn, có thểtùy ý đi lại khắp nơi tại tầng thứ nhất.Cầm yêu bài trong tay, trong lòng Lâm Hiên vô cùng vui sướng nhưngtrên mặt vẫn giả bộ ngơ ngác, bắt đầu cáo từ gã đệ tử thấp giai kia.Chờ đi ra ngoài phòng, tới nơi không có người nào, Lâm Hiên tay cầmyêu bài, cái vẻ khờ khạo ngờ nghệch cũng hoàn toàn biến mất khôngthấy đâu, cả người tỏ ra tinh minh thành thục, khóe miệng khẽ toát ramột nụ cười trào phúng.Chực vị quản sự phế đan phòng rốt cục đã tới tay, chỉ bỏ ra một khốitinh thạch tàn phiến liền đạt được mục đích của mình, sau này có đandược hậu thuẫn, lại không khiến mọi người hoài nghi, quả là nhất tiễnxạ xong điêu.Im lặng một lát, Lâm Hiên từ trong người lấy ra một ngọc giản, đemthần thức rót vào bên trong. Ghi chép bên trong không pahir là côngpháp mà là bản đồ tầng thứ nhất của Đan Hà sơn, cùng với một chútchú ý, nơi nào có thể tới, nơi nào không thể vào.Một lát sau, Lâm Hiên tìm được phòng chứa phế đan, sau đó nhanhchóng đi tới.“Phế đan này trong mắt người tu chân khác xem như rác rưởi; đến cácđịa phương khác còn có ít nhiều cấm chế, chỉ trừ phòng phế đan này,một cái cấm chế cũng không có” Lâm Hiên một bên vừa đi, trong lòngvừa lẩm bẩm. Bất quá càng như vậy thì đối với mình càng có lợi, phếđan không được coi trọng càng dễ cho mình hành động.Đi được khoảng một khắc, Lâm Hiên rốt cục cũng nhìn thấy phòngchứa phế đan, đây là loại hình kiến trúc tứ hợp tiểu viện, lớn nhất bêntrong là một gian khố phòng, các địa phương khác chính là nơi ở củaquản sự và đồng tử phụ giúp.Có chút đơn sơ nhưng diện tích lại khá rộng. Lâm Hiên đánh giá mộtchút, gật đầu hài lòng, sau đó trực tiếp bước vào trong sân.Trong viện, có mấy đồng tử mười lăm, mười sáu tuổi đang nằm dài phơinắng ngắm mặt trời, hiển nhiên chỗ này từ rất lâu đã không ai đến; chonên bọn họ khi vừa nhìn thấy Lâm Hiên liền cả kinh, chỉ là thấy rõ LâmHiên mặc trang phục người tu chân của bổn môn, thái độ lập tức tỏ racung kính, liền chạy tới thi lễ. Một đồng tử lớn tuổi nhất, tựa hồ cũng làlão đại ở đây cung kính thưa: “Tiên sư, xin hỏi ngài tới đây có chuyệngì?”“Ngươi tên là gì?”“Tiểu nhân gọi là Triệu Minh” Đối với câu hỏi của Lâm Hiên, đồng tửkia không hề có chút bất mãn, ngược lại rất cung kính đáp.Mấy đồng tử khác một lời cũng không dám nói, điều này khiến LâmHiên cảm nhận được cảm giác của một “cao nhân”, trong mắt phàmnhân thì địa vị của người tu chân chính là cao cao tại thượng, loại cảmgiác này thực thoải mái.“Ngươi là người đứng đầu bọn họ?”“Vâng!” Triệu Minh thành thật trả lời: “Tiểu nhân chính là đại lý quảnsự trông coi chỗ này.“Đại lý quản sự?” Lâm Hiên ngẩn người, mặc dù là tạp vụ nhưng cũnglà người trong môn phái năm giữ chức quản sự, luôn là người tu chânđảm nhiệm, mà người này lại là một ngoại môn đệ tử.Phảng phất nhìn ra nghi hoặc của Lâm Hiên, Triệu Minh cười khổ:“Không dối gạt tiên sư, chức quản sự của phòng phế đan đã từ lâukhông có người làm, bởi vì cấp trên từ lâu vẫn không phân một tiên sưmới tới trông coi, cho nên tiểu nhân mới tạm thời trông coi.”“Ra là vậy” Lâm Hiên gật đầu, đối với những người tu chân khác mànói, cái chân quản sự của phòng phế đan không hề có tí màu mỡ nào,cho nên cũng không muốn làm.Minh bạch điểm đó, Lâm Hiên bắt đầu ...

Tài liệu được xem nhiều: