Danh mục

Bách Luyện Thành Tiên Quyển 2 + 3 Chương 288,289

Số trang: 8      Loại file: pdf      Dung lượng: 102.05 KB      Lượt xem: 8      Lượt tải: 0    
tailieu_vip

Hỗ trợ phí lưu trữ khi tải xuống: 5,000 VND Tải xuống file đầy đủ (8 trang) 0

Báo xấu

Xem trước 2 trang đầu tiên của tài liệu này:

Thông tin tài liệu:

Bách Luyện Thành Tiên Quyển 2 + 3: Đoạt Tiên Thảo - U Châu loạn Chương 288: Diệp gia gia chủ Dịch: Sưu tầm Nguồn: Sưu tầm “Đã làm phiền cô nương.” Lâm Hiên mỉm cười, sau đó cũng không chần chờ, tiêu sái bước vào. Nhìn bóng lưng của hắn, trên dung nhan tú lệ của Diệp Như hiện lên một tia cổ quái. Đôi môi anh đào hé mở, định nói gì đó nhưng cuối cùng lại thôi. Nàng thở dài rồi theo đường cũ trở về. Phòng khách rất lớn, ước chừng hơn trăm mét vuông, được...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Bách Luyện Thành Tiên Quyển 2 + 3 Chương 288,289 Bách Luyện Thành Tiên Quyển 2 + 3: Đoạt Tiên Thảo - U Châu loạn Chương 288: Diệp gia gia chủ Dịch: Sưu tầm Nguồn: Sưu tầm“Đã làm phiền cô nương.” Lâm Hiên mỉm cười, sau đó cũng không chầnchờ, tiêu sái bước vào.Nhìn bóng lưng của hắn, trên dung nhan tú lệ của Diệp Như hiện lênmột tia cổ quái. Đôi môi anh đào hé mở, định nói gì đó nhưng cuối cùnglại thôi. Nàng thở dài rồi theo đường cũ trở về.Phòng khách rất lớn, ước chừng hơn trăm mét vuông, được bố trí theophong cách cổ xưa. Bốn phía treo đầy những bức họa tinh tế.Bên trong có một hắc bào trung niên nhân dáng người hơi mập. Nhưnghắn phát ra một loại khí độ không giận mà uy, hẳn chính là gia chủDiệp gia.Nhìn thấy Lâm Hiên, hắn lập tức tươi cười tiến lên đón thi lễ, có chútxin lỗi nói: “Thuộc hạ Diệp Thanh Thành, ra mắt thiếu chủ. Thuộc hạkhông tiện xuất môn nghênh đón, mong rằng thiếu chủ không tráchtội!”“Đạo hữu không cần khách khí.” Lâm Hiên híp mắt, chắp tay ômquyền: “Lâm mỗ phụng mệnh gia sư đến Thanh Diệp Sơn, nếu có gìphân phó thì đạo hữu cứ mở lời.”Thái độ này của hắn, lập tức nhận được thiện cảm của Diệp ThanhThành. Theo thông tin mà Thông Vũ chân nhân cho biết, thì ngườiđược phái đến hỗ trợ mình chính là thiếu chủ bổn môn. Diệp ThanhThành không khỏi hoảng sợ. Tuy rằng mặt ngoài thì Diệp gia đã tựmình khai tông lập hộ, nhưng bên trong bọn họ như cũ vẫn cùng LinhDược Sơn có quan hệ chặt chẽ, có thể xem như thế lực bên ngoài. LâmHiên là thiếu chủ, đương nhiên cũng sẽ là người trực tiếp lãnh đạo.Huống chi còn có lời đồn rằng vị thiếu chủ này tuổi còn rất trẻ mà đãKết Đan thành công. Thiên tài như vậy, bình thường đều để mắt caohơn đầu, đừng nói là trông cậy hắn làm việc gì. Nếu không đối xử tốt,ngược lại sẽ tạo thêm cho mình không ít phiền phức. Chẳng qua hiện tạixem ra… chưởng môn nhân quả nhiên đã có an bài.Diệp Thanh Thành đã dẹp bỏ được áp lực trong lòng, vui sướng cungkính nói: “Tạ thiếu chủ, như vậy lão phu liền nói thẳng. Sự tình làkhông lâu trước đó, thuộc hạ đã chiếm được một phần tàng bảo đồ….”“Tàng bảo đồ?” Lâm Hiên trong lòng nhảy dựng lên. Tuy rằng đã ngheĐiền Tiểu Kiếm nói qua nên cũng biết được một ít chuyện tình. Nhưngsự thật ngay trước mắt thì vẫn là phi thường vui sướng. Chẳng quangoài mặt hắn vẫn như trước lạnh nhạt: “Là di chỉ của cổ tu sĩ sao?”“Không, là quặng mỏ vứt đi từ thời viễn cổ.”“Phế quặng mỏ?”“Đúng vậy. Mặc dù là một quặng khoáng sản hoang phế, nhưng bêntrong vẫn như cũ có không ít dị bảo.” Hai mắt Diệp Thanh Thành lộ ravẻ cuồng nhiệt.“Nga. Thế thì đạo hữu vì sao không đi tìm kiếm.” Lâm Hiên trừng mắt,hắn cũng không muốn cho đối phương biết là mình đã vô tình ngheđược tin tức này.“Ai!” Diệp Thanh Thành thở dài: “Thiếu chủ ngài có điều chưa biết.Lúc phát hiện tàng bảo đồ còn có người của Liễu gia. Cho nên tàng bảođồ bị chia làm hai phần, chỉ có hợp lại mới có thể tìm kiếm.”“Nga. Vậy ngươi hy vọng ta trợ giúp đi lấy cắp phần tàng bảo đồ củaLiễu gia?”“Không.” Diệp Thanh Thành lắc đầu: “Thuộc hạ sao dám để cho thiếuchủ đi làm việc mạo hiểm như thế. Trình độ của Liễu gia trang so vớiDiệp gia ta còn hiểm ác hơn ba phần. Huống chi còn có hai cao thủ KếtĐan Kỳ tọa trấn. Bất luận minh đấu hay ám đấu đều không ổn. Huốngchi một nữa tàng bảo đồ kia không chừng còn bị bọn họ hạ cấm chế,một khi rơi vào tay người khác liền tự động bị phá hủy.”“Phải không, xem ra đạo hữu cũng đã làm như vậy.” Lâm Hiên cườinói.“Ha ha, đã bị thiếu chủ đoán trúng, thuộc hạ cũng là vì phòng ngừa vạnnhất.” Trên mặt Diệp Thanh Thành lộ ra một tia xấu hổ.“Không cần quanh co nữa. Đạo hữu cuối cùng là đang tín toán gì, cứ nóithẳng.” Đối với U Minh Hàn Thiết, Lâm Hiên nhất định phải có, chonên giờ phút này tự nhiên là phải làm ra bộ dáng hào sảng.“Thiếu chủ quả là người thẳng thắn, thuộc hạ cũng sẽ không khách khínữa.” Diệp Thanh Thành sờ sờ chòm râu: “Thuộc hạ và Liễu gia mỗibên có được một nửa tàng bảo đồ nên không thể độc chiếm. Do đó đãước hẹn sẽ cùng hợp lực tầm bảo, đến lúc đó mỗi bên lấy một nửa.”“Ân.” Lâm Hiên gật đầu, vẫn không nói gì.Diệp Thanh Thành nói tiếp: “Bởi vì tầm bảo cần phải có chút chuẩn bị,cho nên chúng ta chưa lập tức hành động. Nhưng lần trì hoãn này, lạidẫn đến một sự tình phiền toái.”“Là vì Liễu gia có thêm một cao thủ Kết Đan Kỳ.”“Đúng vậy.” Diệp Thanh Thành thở dài: “Nguyên bản thế lực hai bênngang nhau, tự nhiên bây giờ lại bị phá vỡ thế cân bằng. Tàng bảo đồcòn trong tay ta nên lão thất phu họ Liễu kia tự nhiên không dám hànhđộng thiếu suy nghĩ. Nhưng chắc chắn khi tìm được bảo vật, bọn họ liềndựa vào thực lực mạnh mẽ chiếm đoạt hết…”Lâm Hiên sờ sờ cằm, việc này cũng hợp lý. Người tu chân lấy lợi ích làmđầu. Chuyện giết người đoạt bảo, có thể nói từ xưa đến nay chưa baogiờ dừng lại. Diệp Thanh Thành lo lắng cũng không phải là không cócăn ...

Tài liệu được xem nhiều: