Bách Luyện Thành Tiên Quyển 2 + 3: Đoạt Tiên Thảo - U Châu loạn Chương 308: Lâm Hiên phát uy Dịch: Sưu tầm Nguồn: Sưu tầm Dũng khí đáng khen! Đáng tiếc là lấy trứng chọi đá. "Muốn chết!" Côn Sơn thượng nhân gầm lên một tiếng, tựa như một tiếng sấm nổ giữa không trung. Diệp Như chỉ thấy trước mắt tối sầm lại, trời đất nghiêng ngả, suýt nữa thì rơi từ trên không xuống, sau khi kinh hãi liền vội vàng hít một hơi thật sâu mới miễn cưỡng ổn định thân hình, còn các đệ...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Bách Luyện Thành Tiên Quyển 2 + 3 Chương 308,309 Bách Luyện Thành Tiên Quyển 2 + 3: Đoạt Tiên Thảo - U Châu loạn Chương 308: Lâm Hiên phát uy Dịch: Sưu tầm Nguồn: Sưu tầmDũng khí đáng khen!Đáng tiếc là lấy trứng chọi đá.Muốn chết! Côn Sơn thượng nhân gầm lên một tiếng, tựa như mộttiếng sấm nổ giữa không trung. Diệp Như chỉ thấy trước mắt tối sầm lại,trời đất nghiêng ngả, suýt nữa thì rơi từ trên không xuống, sau khi kinhhãi liền vội vàng hít một hơi thật sâu mới miễn cưỡng ổn định thânhình, còn các đệ tử Diệp gia khác đều sợ trắng mặt, hô hấp rối loạn.Thực lực tu sĩ Kết Đan kỳ thực quá mạnh mẽ...Chúng nhân trong lòng hoảng sợ, đưa mắt nhìn nhau, mặc dù không cóai lùi bước, nhưng trong mắt đã ẩn ước có sự sợ hãi. Côn Sơn thượngnhân cười lạnh, từ năm ngón tay thô ngắn bắn ra những tia kiếm khímàu vàng.Bảy tên đệ tử Diệp gia, trong đó có hai gã tu sĩ Trúc Cơ kỳ, cơ hồ đềukhông kịp kêu lên một tiếng thì thân thể đã bị xuyên qua.Trên bầu trời chỉ còn Diệp Như, dáng vẻ cô đơn, yếu đuối.Thế nào, muốn chết thì cứ bước ra, Phật gia tiễn các người lênđường. Côn Sơn thượng nhân trên mặt hiện vẻ hung ác, ngạo mạn đưamắt nhìn bốn phía xung quanh.Diệp gia đệ tử tuy gan dạ nhưng cũng không muốn chết, nhất thời bịthủ đoạn tàn nhẫn của hắn trấn trụ, không có ai dám tiến lên chống lạinữa.Côn Sơn thượng nhân hừ một tiếng, dáng vẻ kiêu căng ngạo mạn vôcùng, nhưng đúng lúc này, một thanh âm lãnh đạm truyền tới: Đại hòathượng, Lâm mỗ chán sống, nếu ngươi có bản sự thì đưa ta về quy thiênđược không?Thanh âm kia rất nhẹ nhàng, phảng phất như một làn gió nhẹ thoảngqua, không hề mang một chút khí tức của nhân gian, song khi đến taicủa Côn Sơn thượng nhân lại làm hắn cực kì chấn động.Quay đầu lại liền thấy một thanh niên dung mạo tầm thường đang đứngcách mình chừng trăm trượng, vẻ mặt giễu cợt.Tuy rằng dáng vẻ đối phương chỉ có hai mươi tuổi nhưng đồng tử CônSơn thượng nhân lại hơi co lại - tu chân giả Kết Đan kỳ.Ngươi là ai?Côn Sơn thượng nhân tuy nổi tiếng vì tàn bạo, háo sắc nhưng tính cáchcũng hết sức cẩn thận. Diệp gia không phải chỉ có một vị cao thủ KếtĐan kỳ đã bị chém rơi đầu rồi sao, ở đâu lại chui ra tên tiểu tử nàyvậy?Ta là ai ngươi còn chưa đủ tư cách biết. Lâm Hiên không hề che dấuvẻ mặt kinh bỉ.Ngươi... Côn Sơn thượng nhân rốt cuộc cũng nổi giận. Hắn tuy là tántu nhưng tu tập công pháp đặc biệt, cho dù là so với tu sĩ đồng giai thìthực lực cũng được xem là hàng đầu, có khi nào lại bị người khác trựctiếp sỉ nhục như vậy, giận quá hóa cười: Tiểu tử, là người muốn chết.Lời còn chưa dứt, năm ngón tay tay đã co lại rồi bắn ra mấy tia kiếmkhí màu vàng.Trò vặt!Lâm Hiên chẳng buồn né tránh, thanh mang cả người lóe lên, một tầnghộ tráo màu xanh nhạt đã bao bọc hắn lại - Cửu Thiên Linh Thuẫn.Thấy Lâm Hiên khinh suất như vậy, Côn Sơn thượng nhân trong lòngvui mừng. Kiếm khí màu vàng này của hắn không phải là thủ đoạn côngkích bình thường, luận về uy lực thì có thể so sánh với một vài linhthuật công kích địa giai khác, là một trong những thần thông cực kỳ lợihại của Kim Giáp Công.Tiểu tử này khinh suất như vậy thì thừa cơ giết hắn luôn.Nhưng khí kiếm khí màu vàng đánh trúng, hộ tráo chỉ hơi rung lên làmmắt Côn Sơn thượng nhân suýt rớt ra. Bất quá tuy hắn kinh hãi nhưngđộng tác cũng cực nhanh, tay áo vung lên, một đạo lệ mang màu lambắn ra.Lâm Hiên híp mắt lại. Đối phương đã dùng đến pháp bảo thì hắn tấtnhiên cũng không dùng Cửu Thiên Linh Thuẫn ngang kháng, tiện thểthử nghiệm cổ bảo mới lấy được luôn.Hắn hé miệng, nhả ra một thanh tiểu kiếm dài một tấc, đón gió biến lớn,trong phút chốc đã dài đến ba thước, tỏa ra hàn quang làm người ta sợhãi, rít lên nghênh đón đạo lệ mang.Choang!Chỉ trong một kích, hai kiện pháp bảo đã phân thắng bại. Kiện tiểuchùy màu lam kia linh lực mất hết, có vẻ như bị hỏng rất nặng.Côn Sơn thượng nhân kinh hãi thất sắc, đau lòng không thôi. Vội kếtpháp quyết, muốn thu hồi pháp bảo. Lâm Hiên làm sao lại để hắn nhưý. Hắn cười lạnh bắt pháp quyết, phi kiếm lóe lên hàn quang, chém tiểuchùy của đối phương thành hai nửa.Tiểu tử, ngươi dám hủy bảo vật của ta! Côn Sơn thượng nhân haimắt đỏ ngầu nhưng chỉ dám nhe nanh múa vuốt, rõ ràng là chỉ mạnhmiệng.Lam Quang Trùy tuy là không phải là bổn mạng pháp bảo nhưng cũnglà dùng hàn băng vạn năm dày công mài dũa. Mất bao công sức mớiluyện chế thành công, uy lực không nhỏ, làm sao lại bị đối phương hủydiệt dễ dàng như vậy?Lâm Hiên gật gật đầu, không có vẻ ngạc nhiên, Phiêu Vân Lạc TuyếtKiếm không phải là cổ bảo bình thường, chủ nhân chính là tu sĩ NguyênAnh kỳ, có uy lực như vậy cũng là điều hết sức bình thường.Tiểu tử trước mắt này không phải là tu sĩ Kết Đan kỳ bình thường.Sau khi Côn Sơn thượng nhân đưa ra kết luận này, trong lòng thầm hốihận, biết thế đã không hòa mình vào vũng nước đục của hai nhà LiễuDiệp. Nhưng ...