Quyển 2 + 3: Đoạt Tiên Thảo - U Châu loạnChương 76 : Là Loại Thú PhùNhóm dịch: Ngạo Thiên Môn (***************) “Đúng là độc đáo, tuy nhiên không có uy lực gì, chỉ để dọa người được thôi, bán thế nào?” “Một khối tinh thạch một tấm.” “Cái gì? Một khối tinh thạch?” Tu sĩ kia thất kinh: “Đắt như vậy sao? Có phải ngươi đang cắt cổ người ta không?”
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Bách Luyện Thành Tiên Quyển 2 + 3 Chương 76 Quyển 2 + 3: Đoạt Tiên Thảo - U Châu loạn Chương 76 : Là Loại Thú Phù Nhóm dịch: Ngạo Thiên Môn (***************)“Đúng là độc đáo, tuy nhiên không có uy lực gì, chỉ để dọangười được thôi, bán thế nào?”“Một khối tinh thạch một tấm.”“Cái gì? Một khối tinh thạch?” Tu sĩ kia thất kinh: “Đắt như vậysao? Có phải ngươi đang cắt cổ người ta không?”“Đúng rồi, phù bậc thấp mà lại đòi giá cao như vậy, đừng nằmmơ nữa”…….Đối mặt với sự chỉ trích của chúng tu sĩ, Lưu Cảnh có vẻ rất ủykhuất: “Nhưng đây đâu phải phù lục cấp thấp bình thường”“Thì có sao, uy lực không phải vẫn là của phù cấp thấp sao?”Cũng khó trách, phù bậc thấp bình thường thì có mười tấm cũngchưa được một khối tinh thạch, giá cả này quả thực có chút tháiquá. Mà tu sĩ Linh Động kỳ thì hầu như ai cũng nghèo, đâu cókhả năng mua được.Thấy mọi người bỏ đi, Lưu Cảnh thở dài; tư chất của hắn cũngchỉ thuộc loại trung bình nhưng lại có rất nhiều ý tưởng mới lạ.Thực tế thì đống phù bậc thấp mà thoạt nhìn như phù bậc caonày là một sản phẩm đắc ý của hắn, chỉ là các trưởng lão trongMôn lại không coi trọng ngược lại còn trách cứ hắn không làmđược việc gì ra hồn lại đi nghiên cứu một thứ không để làm gì.Lưu Cảnh không dám cãi lời nhưng trong lòng không phục, vìvậy hắn đem tác phẩm của hắn tới phù hội với hi vọng có thểbán được, lúc đó sẽ chứng minh ý tưởng của mình là không sai.Nhưng nào biết không những không bán được mà lại bị chếnhạo chỉ trích một phen khiến hắn vô cùng ủ rũ.“Loại phù này ngươi có bao nhiêu?”Thanh âm thân thiện truyền vào tai, Lưu Cảnh ngẩng đầu lênnhìn thấy một thanh niên trẻ tuổi mặc trang phục của PhiêuVân cốc đang nhìn hắn mỉm cười.Khác với những người kia, Lâm Hiên không cho rằng loại phùbậc thấp này chỉ có thể dọa người, nếu biết cách sử dụng thìcăn bản là một pháp bảo cứu mạng!Trong lòng đang suy nghĩ mình lên sử dụng đống phù này nhưthế nào cho hợp lý. Lâm Hiên chuẩn bị mua toàn bộ.“Còn có chín tấm, sư huynh muốn mua ư?” Lưu Cảnh ngẩngđầu, vừa mừng vừa sợ.“Chỉ có chín tấm?” Lâm Hiên trầm mặc một chút, sau có từtrong người lấy ra tinh thạch, một tay giao tiền một tay nhậnđồ.Cái gọi là ‘binh bất yếm trá, thật thật giả giả’, nắm trong tayloại phù lục có thể gạt người ngày thì nếu gặp phải cao thủ TrúcCơ kỳ thì Lâm Hiên cũng nắm thêm vài phần có thể bình yênchạy thoát.Trong người hắn còn không ít tinh thạch, Lâm Hiên cũng khôngđịnh rời đi sớm như vậy. Chuyến đi lần này vô cùng hung hiểm,nhất định phải mua thêm.Mặc dù thu hoạc của hắn cũng không ít nhưng cái hắn quan tâmnhất là phù lục bậc cao vẫn chưa thấy đâu.Lâm Hiên tiếp tục tiến đến phía trước, đối với mấy quán nhỏđơn sơ hắn đã không còn lưu ý đến nữa, tại hai bên gian hàngcòn có một ít các phòng nhỏ trang trí vô cùng lộng lẫy. Theonhư lời Vương Hâm nói cũng không hoàn toàn chuẩn xác, theosự phát triển của phù hội giao dịch thì trừ Thiên Nguyên trưởnglão, một ít tu sĩ Trúc Cơ kỳ khác trong Môn rốt cục cũng khôngkháng cự lại sự hấp dẫn của tinh thạch, tự mình đến đây.Đương nhiên, bọn họ vẫn để ý đến thân phận của mình, khôngmuốn giống như đệ tử Linh Động kỳ nên Đạo Phù Sơn mới tukiến riêng loại phòng nhỏ này cho các tu sĩ Trúc Cơ kỳ thuê làmnơi bán phù.Sau khi Lâm Hiên phát hiện điều này thì không khỏi mừng rỡ,nói không chừng còn có người lặng lẽ bán ra phù bậc cao.Nhưng mà hắn đã đi qua năm sáu gian phòng nhỏ vẫn khôngthu hoạch được gì.Đang lúc Lâm Hiên trở nên thất vọng chuẩn bị trở về thì ánhmắt hắn bỗng bị hấp dẫn bởi một tấm phù hấp dẫn. Đây là gianhàng nằm ở phía cuối đường, chủ quán là một vị lão giả tóc bạc,sợ rằng tuổi cũng phải trên dưới bảy mươi. Mặc dù không dùngLinh Nhãn thuật xem xét nhưng theo hắn suy đoán thì đây làcao thủ đã đạt tới cảnh giới Trúc Cơ kỳ.Trúc Cơ kỳ nhưng lại không ở trong các gian phòng nhỏ? Chẳnglẽ là Thiên Nguyên trưởng lão trong miệng Vương Hâm nói tới?Nghĩ tới đây, trống ngực Lâm Hiên đánh lên thùm thụp, mặc kệlà có đúng hay không thì tấm phù trong quán kia cũng khiếnLâm Hiên vô cùng quan tâm.Đây là một tấm phù màu lam, so với phù lục bình thường thì hơilớn hơn một chút, ở một mặt vẽ biểu tượng một con chim có đôilợi trảo sắc bén, trông vô cùng sống động.Mặc dù từ nét mặt bên ngoài, tựa hồ hắn nhìn tấm phù nàykhông chớp mắt, chẳng qua Lâm Hiên cũng không phải khôngcó hiểu biết, “thú phù” – hai chữ này lóe lên trong đầu hắn.Chỉ không biết hồn phách phong ấn bên trong phù có phẩm cấpthế nào?“Tiền bối, tấm phù này bán thế nào?” Lâm Hiên cung kính hànhlễ, lão giả ngẩng đầu khẽ liếc mắt nhìn hắn một cái: “Hai trămtinh thạch!”“Hai trăm?”Lâm Hiên kinh ngạc, thù phù tuy được tính là phù lục đặc thùnhưng cũng không trân quý đến mức này. Nhưng lão giả trướcmắt này cũng không giống như đang thi triển công phu “sư tửngoạm”. Chẳng lẽ…Lâm Hiên nghĩ đến một khản năng nhưng hắn cũng không dámkhẳng định, liền cẩn thận xem ...