Danh mục

Bách Luyện Thành Tiên Quyển 2 + 3 Chương 77

Số trang: 4      Loại file: pdf      Dung lượng: 95.58 KB      Lượt xem: 6      Lượt tải: 0    
10.10.2023

Phí tải xuống: miễn phí Tải xuống file đầy đủ (4 trang) 0
Xem trước 2 trang đầu tiên của tài liệu này:

Thông tin tài liệu:

Quyển 2 + 3: Đoạt Tiên Thảo - U Châu loạnChương 77 : Khuê Dược GiảnNhóm dịch: Ngạo Thiên Môn (***************) Tri thức về yêu thú, Lâm Hiên không biết nhiều nhưng hắn cũng đã được nghe nói qua chút ít. Thú phù được chế từ cực phẩm yêu thú cấp một tiến giai thất bại? Với giá trị của phù này thì hai trăm tinh thạch cũng không tính là quá đắt, tấm thú phù Thiên Tường điểu này không giống với tấm thú phù Thiết Giáp Bạo Viêm Hổ đã sắp hết năng lượng hồn phách, mà nó...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Bách Luyện Thành Tiên Quyển 2 + 3 Chương 77 Quyển 2 + 3: Đoạt Tiên Thảo - U Châu loạn Chương 77 : Khuê Dược Giản Nhóm dịch: Ngạo Thiên Môn (***************)Tri thức về yêu thú, Lâm Hiên không biết nhiều nhưng hắn cũngđã được nghe nói qua chút ít.Thú phù được chế từ cực phẩm yêu thú cấp một tiến giai thấtbại?Với giá trị của phù này thì hai trăm tinh thạch cũng không tínhlà quá đắt, tấm thú phù Thiên Tường điểu này không giống vớitấm thú phù Thiết Giáp Bạo Viêm Hổ đã sắp hết năng lượng hồnphách, mà nó vẫn còn mới chưa dùng qua.Uy lực của nó tiếp cận với người tu chân Trúc Cơ kỳ, Lâm Hiêntất nhiên muốn mua. Nhưng vẫn đề ở đây là hắn không có nhiềutinh thạch đến vậy.“Tiền bối, không thể giảm một chút sao?”Lão đầu khẽ nheo mắt: “Không có tinh thạch thì đừng ở đâyquấy rối.”Từ bộ dạng không thể thương lượng của đối phương, khiến LâmHiên trầm mặc hồi lâu: “Tiền bối, nếu như vậy vãn bối có thểdùng đồ vật trao đổi được chứ?”“Trao đổi? ngươi có thể đưa ra được cái gì?”Lâm Hiên không trả lời, dẫn thần thức tham nhập vào trữ vậtgiới chỉ, sau đó hắn duỗi tay, trong lòng bàn tay đã xuất hiệnmột vật.“Đây là…”Ánh mắt của lão giả đã bị hấp dẫn, đồ vật nằm trong lòng bàntay Lâm Hiên có độ dài khoảng ba tấc, tạo hình đơn giản, uốnlượn thành hình con rắn – đây chính là hạ phẩm linh khí hỏa xàmà Lâm Hiên lấy được của Diệp Thiên.“Ngươi dùng vật này để trao đổi cùng thú phù của lão phu?”Ánh mắt của lão giả có chút cổ quái. Từ vẻ mặt này của lão,Lâm Hiên có thể kết luận lão không phải là Thiên Nguyên, nếukhông đường đường là đệ nhất cao thủ Đạo Phù Sơn sao có thểcó hứng thú với hạ phẩm linh khí. Đương nhiên hắn cụ thể là aithì cũng không quan tâm, vấn đề quan trọng chính là hắn cóthứ mình cần.Kỳ thực nếu xét trên bình diện uy lực thì hạ phẩm linh khíkhông thể bằng được thú phù Thiên Tường điểu nhưng ưu thếcủa linh khí là có thể sử dụng nhiều lần, mà năng lượng hồnphách trong thú phù lại có hạn, cho nên giá trị của cả hai cũngkhông chênh lệch lắm, chứ không nói đến việc giá trị của linhkhí còn cao hơn chút ít.Trong lòng lão giả ước lượng một chút tính toán thiệt hơn, cảmthấy mình không bị lỗ vì vậy gật đầu tỏ vẻ đồng ý; về phần LâmHiên càng không thèm để ý. Đối với hắn mà nói, hạ phẩm linhkhí hỏa xà này chỉ là cái gân gà, dùng để trao đổi thú phù làhợp lý nhất.Tiếp nhận thú phù, Lâm Hiên cẩn thận xem xét một chút, hắncảm thu được linh lực cường đại ba động tản mát ra ở mặt trêncủa phù, sắc mặt hắn vô cùng vui mừng liền cần thận cất tấmphù vào trong ngực.Tính toàn thời gian một chút, Thiên Ma Nghĩ Dung thuật sắp hếthiệu lực mà chuyến đi này thu hoạch cũng không ít, Lâm Hiênliền xoay người rời khỏi Đạo Phù sơn.Sau khi xuống núi, Lâm Hiên đem Linh Khí hình thái phi kiếmthả ra, cả người và kiếm hóa thành một đạo lam quang biếnmất tại chân trời xa xa.Nửa ngày sau…Một đạo độn quang hạ xuống phiến hoang nguyên, lam sắcquang mang tán đi, từ bên trong hiện ra một thiếu niên tầm haimươi tuổi.Lúc này đã là ban đêm, Lâm Hiên ngẩng đầu nhìn hoang sơnphía xa xa được bao phủ trong bóng đêm, bóng cây rập rạp,quần sơn chạy dài nhìn không thấy cuối, Khê Dược Giản đạidanh đỉnh đỉnh đang nằm ở bên trong.Khê Dược Giản – tại giới tu chân Duyện Châu được coi nhưmảnh đất hung hiểm tiếng xấu đồn xa, không ít sào huyệt yêuthú ở nơi này. Nhưng có nguy hiểm thì cũng có kỳ ngộ, quả thựcyêu thú rất đáng sợ nhưng cả người chúng đều là bảo vật, yêuđan có thể làm dược liệu luyện chế các loại linh dược tăng tiếntu vi; hàm răng, lợi trảo của yêu thú, rồi cả xương lẫn da đều cótác dụng rất lớn, nếu phẩm chất cao còn có thể để làm tài liệuluyện chế linh khí.Cho nên Khê Dược Giản mặc dù hung hiểm nhưng người tu chânlại tới nơi đây liên tục không ngừng, người chết vì tài chim chếtvì mồi, số lượng tu sĩ vẫn lạc ở đây trong trăm ngàn năm qua làkhông kể kể xiết.Mà cách Khê Dược Giản hơn mười dặm chính là tổng đàn củaHỏa Linh Môn, điều này khiến cho chuyến đi của Lâm Hiên trànngập hung hiểm, không chỉ phải đề phòng yêu thú mà còn phảitránh khỏi sự liệp sát của môn phái đối địch.Khoảng cách từ nơi đây đến Khê Dược Giản không còn xa, LâmHiên đương nhiên sẽ không mạo hiểm tới mức cứ thế mà đi, hắnlấy từ trong người ra một bnfh ngọc, khẽ uống một ngụm nhỏlục dịch hồng lăng thảo, sau đó tìm kiếm một địa điểm bí mậtkhoanh chân ngồi xuống khôi phục pháp lực.Một canh giờ sau, thể lực và pháp lực đều đã xung mãn trở lại,Lâm Hiên mới bắt đầu cẩn thận chạy tới Khê Dược Giản. Hắnkhông độn quang để đi vì như vậy rất dễ hấp dẫn sự chú ý củangười khác, chẳng qua với pháp lực hiện nay của Lâm Hiên thìthi triển Ngự Phong Thuật cũng rất nhanh.Địa hình của Khê Dược giản rất kỳ lạ, chỉ có một cửa vào,nguyên bổn bất cứ tu sĩ nào cũng có thể tiến vào nhưng hiệntại, nó bị Hỏa Linh Môn thiết hạ tầng tầng cấm chế, cẩn mật thủhộ.Yêu thú cùng linh thảo bên trong đối với việc đề thăng tu vịcùng v ...

Tài liệu được xem nhiều: