Thông tin tài liệu:
Bách Luyện Thành Tiên Quyển 1: Phiêu Vân Cốc Chương 30: Ý ngoại kinh văn. Nguồn: Sưu Tầm Tiên sư!" Triệu Minh cung kính hành lễ. "Ừ" Lâm Hiên gật đầu, bộ dạng tỏ vẻ không quan tâm nói "Trong khoảng thời gian này, Phế Đan phòng tình huống như thế nào?" "Ngài yên tâm, hết thảy đều như thường." Gần bốn tháng sau khi trở thành quản sự của Phế Đan phòng, Lâm Hiên rốt cục lại một lần nữa tiến hành kiểm tra địa bàn của mình khiến cho Triệu Minh là kẻ cầm đầu đám đồng tử...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Bách Luyện Thành Tiên Quyển Chương 30 Bách Luyện Thành Tiên Quyển 1: Phiêu Vân Cốc Chương 30: Ý ngoại kinh văn. Nguồn: Sưu TầmTiên sư! Triệu Minh cung kính hành lễ.Ừ Lâm Hiên gật đầu, bộ dạng tỏ vẻ không quan tâm nói Trongkhoảng thời gian này, Phế Đan phòng tình huống như thế nào?Ngài yên tâm, hết thảy đều như thường.Gần bốn tháng sau khi trở thành quản sự của Phế Đan phòng, LâmHiên rốt cục lại một lần nữa tiến hành kiểm tra địa bàn của mình khiếncho Triệu Minh là kẻ cầm đầu đám đồng tử mặc dù có chút kinh ngạcnhưng vẫn cung kính hầu hạ cẩn thận.Để thuận tiện cho việc tu luyện, Lâm Hiên đã từng tận lực cố gắng trướcmặt bọn họ tạo dựng hình tượng một vị quản sự ham ngủ, lười biếng,tính cách cô tịch, thích tự nhốt mình trong phòng.Từ mục đích ban đầu là để việc tu luyện của hắn không khiến cho ngườikhác hoài nghi mà quấy rầy, nhưng vô tình trồng liễu lại khiến liễuxanh um. Việc tạo dựng tính cách này ngược lại lại khiến cho Lâm Hiênđược đám đồng tử ủng hộ nhiệt tình.Nguyên nhân thì cũng không có gì ghê ghớm mà chỉ là đối với đám tu sĩcao cao tại thượng mà nói, phàm nhân chỉ như con kiến hôi mà thôi.Cho nên trong Phiêu Vân Cốc, đám đồng tử này có vị thế rất thấp. Cứnói đến đám ngoại môn đệ tử là nghĩ đến đám nô phó, chuyên làm tạpdịch, làm việc nặng và hầu hạ tu chân giả. Cho nên chuyện chỉ cần hơicó chút sơ sảy mà nhẹ thì bị đánh chửi, nặng thì thậm chí còn mất mạngđã trở thành thường tình, không có bất luận kẻ nào quan tâm đến.Cuộc sống của đám đồng tử mỗi ngày trôi qua đều như là đang đi trênbăng mỏng, lúc nào cũng nơm nớp lo sợ. Nếu như gặp được vị thượng tinào tính cách ôn hòa thì tốt, còn nếu như gặp một tên có tính cách hỉ nộvô thường thì quả thực là.. .Đối với việc đến Đan Hà Sơn phụ trách các công việc tạp vụ mà nói,không có tu chân giả nào nguyện đến Phế Đan phòng, bởi vì nơi đâykhông có màu mè gì nhưng ngược lại đám đồng tử lại nhất tâm hướngtới bởi vì tại đây có những khoảng thời gian rất dài không có tu sĩ phụtrách. Mà người tạm thay mặt đảm nhiệm chức vụ quản sự là TriệuMinh thì cũng là ngoại môn đệ tử như bọn hắn, bởi vậy nơi đây cuộcsống không chỉ thanh nhàn mà còn an toàn.Lúc ban đầu Lâm Hiên tới đây mặc dù Triệu Minh cùng đám đồng tửngoài miệng không nói và trên mặt cũng không dám biểu hiện cái gìnhưng trong lòng lại rất không tình nguyện vì tưởng rằng cuộc sống tốtđẹp đến đây là kết thúc.Nhưng tình huống thực tế lại hoàn toàn khác so với tưởng tượng củabọn chúng. Lâm Hiên có đến nhưng mấy tháng cũng không thấy ló mặtra một lần. Vị tiên sư đại nhân này tính cách hết sức cô tịch, thích đembản thân nhốt ở trong phòng.Nói cách khác thì sau khi Lâm Hiên đến, cuộc sống của bọn chúng cũngkhông có thay đổi chút nào. Suốt mấy tháng trời không ai bị xử phạt,đương nhiên điều kiện tiên quyết là không kẻ nào vi phạm quy củ củatiên sư mà đến gần cư thất của hắn.Có được vị quản sự tốt và dễ dàng hầu hạ như vậy quả thực là cơ hộingàn năm khó được. Bởi vậy đám người Triệu Minh từ đáy lòng đềuủng hộ Lâm Hiên, ước gì hắn vĩnh viễn làm quản sự Phế Đan phòng, bởivì chỉ cần có hắn ở lại thì môn phái sẽ không phái người khác đến.Sau khi kiểm tra qua Phế Đan phòng một lần và tán dóc vai câu chuyệnvô bổ không có quan hệ gì, Lâm Hiên dặn dò đám đồng tử làm việc chotốt còn hắn muốn đi ra ngoài thư giãn, hít thở không khí một chút.Cung tống tiên sư!Đám người Triệu Minh không nghi ngờ chút nào. Quản sự đại nhânmặc dù lười biếng, không thích hoạt động nhưng việc đi ra ngoài mộtchút cũng là chuyện bình thường. Không có người nào vĩnh viễn thích ởtrong phòng cả đời.Sau khi đi khuất khỏi tầm mắt của mọi người và tới chỗ không có bóngngười nào, khí tức lười biếng trên người Lâm Hiên nhất thời biến mấtvô ảnh vô tung. Trên người hiện ra vè tinh minh thành thục đồng thờikhóe miệng lộ ra một tia cười như có như không hướng ra phía ngoàimà đi.Mấy ngày nay, Lâm Hiên lo lắng đánh giá, tìm kiếm phương pháp cóthể không làm cho ai hoài nghi mà lại có thể học tập được Linh Khốngthuật nhưng xem ra thật sự là không có phương pháp lưỡng toàn kỳmỹ.Đã không giải quyết được vấn đề mà lại còn buồn bực hao tâm tổn trí,không bằng đi ra ngoài một chút, hành sự tùy theo hoàn cảnh xem cóthể có cơ duyên gì không.Sau khi đi đến phía sau Đan Hà sơn, khí tức trên người Lâm Hiên trênlại trở lại vẻ tầm thường như trước rồi trước tiên đi dạo quanh mônphái một vòng. Nhưng sau khi không có thu hoạch gì thì hắn bèn hướngTàng Thư các đi đến.Thân là thấp giai đệ tử Linh Động kỳ nên hắn chỉ có thể tự do xuấtnhập vào tầng thứ nhất. Mặc dù biết rõ nơi này không có công pháp gì,tài liệu ở đây đối với phàm nhân thì rất quý giá nhưng đối với tu chângiả thì lại thuộc vào hàng tạp học, không có mấy giá trị nhưng LâmHiên trong lòng vẫn ôm kỳ vọng nên cẩn thận tìm kiếm tầng thứ nhấtthêm một lần nữa.Không thu hoạch được gì!Sau khi im lặ ...