Danh mục

Bạch Ngọc Lão Hổ - Cổ Long

Số trang: 1165      Loại file: pdf      Dung lượng: 2.88 MB      Lượt xem: 7      Lượt tải: 0    
tailieu_vip

Hỗ trợ phí lưu trữ khi tải xuống: 37,000 VND Tải xuống file đầy đủ (1165 trang) 0

Báo xấu

Xem trước 10 trang đầu tiên của tài liệu này:

Thông tin tài liệu:

Ngày lành hoàng đạo Ngày hai mươi bảy tháng ba, đại cát. Mọi sự đều nên làm. Triệu Vô Kỵ đang nằm trên giường. Chàng quất ngựa khinh kỵ, phi bôn đã ba trăm dặm, vừa xuống ngựa xông vào là xông thẳng ngã trên cái giường đó. Cái giường vừa thơm tho, vừa mềm mại. Là giường của Hương Hương, Hương Hương là nữ nhân, nữ nhân vừa thơm tho, vừa mềm mại, mỗi lần nhìn Triệu Vô Kỵ luôn luôn cười điềm mật như đường. Ngoài song cửa ánh dương sáng lạn, khí hậu nắng ấm, hương...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Bạch Ngọc Lão Hổ - Cổ Long Bạch Ngọc Lão Hổ (10 hồi)Hồi 1 - Ngày lành hoàng đạoHồi 2 - Hung thủHồi 3 - Đổ bácHồi 4 - Chôn sống Độc dược và ám khíHồi 5 - Hẻm Lạc TiêuHồi 6 - Bước Bước Nguy CơHồi 7 - Hổ Sơn HànhHồi 8 - Hổ HuyệtHồi 9 - Hổ tửHồi 10 - Hậu kýHồi 1 - Ngày lành hoàng đạoNgày hai mươi bảy tháng ba, đại cát.Mọi sự đều nên làm.Triệu Vô Kỵ đang nằm trên giường.Chàng quất ngựa khinh kỵ, phi bôn đã ba trăm dặm, vừaxuống ngựa xông vào là xông thẳng ngã trên cái giườngđó.Cái giường vừa thơm tho, vừa mềm mại.Là giường của Hương Hương, Hương Hương là nữ nhân,nữ nhân vừa thơm tho, vừa mềm mại, mỗi lần nhìnTriệu Vô Kỵ luôn luôn cười điềm mật như đường.Ngoài song cửa ánh dương sáng lạn, khí hậu nắng ấm,hương hoa phởn phơ trong gió.Triệu Vô Kỵ nhìn một góc trời xanh thẫm ngoài songcửa, chung quy thở phào từ tốn, lẩm bẩm:- Hôm nay thật là một ngày tốt, ngày tốt để sát nhân.Hương Hương hôm nay không ngờ không cười, chỉ hữnghờ nói:- Hôm nay quả thật là ngày tốt, ngày tốt để sát nhân.Triệu Vô Kỵ dùng một ngón tay nâng cằm nàng, nhìnnàng:- Nàng muốn sát nhân?Hương Hương đáp:- Chỉ muốn giết một người.Triệu Vô Kỵ hỏi:- Giết ai?Hương Hương đáp:- Giết chàng!Triệu Vô Kỵ tịnh không giật mình nhảy dựng, trái lại còncười, còn cười xem chừng rất sảng khoái.Hương Hương cắn môi:- Tôi vốn thật muốn giết chàng, nhưng tôi nghĩ đi nghĩlại, hôm nay chàng không ngờ còn muốn đến đây gặptôi, cũng có thể tính là không phải dễ dầu gì.Triệu Vô Kỵ hỏi:- Nàng biết?Hương Hương đáp:- Tôi đương nhiên biết, hôm nay là ngày đại hỷ của Triệucông tử.Trong đôi mắt mỹ lệ của nàng đột nhiên có lệ quang:- Tôi cũng biết Triệu công tử hôm nay đến đây chỉ bấtquá vì muốn nói cho tôi biết từ nay về sau chàng và tôiđã như một đao bẻ làm hai đoạn, cho dù tôi sau này còncó thể nhìn thấy chàng, cũng nên làm như là người xa lạ.Triệu Vô Kỵ không thể phủ nhận, cũng không thể bấtgiác có chút khó chịu:- Ta còn mang đến một vật cho nàng.Chàng rút từ trên người ra một chuỗi trân châu:- Đây là ta đáp ứng cho nàng, ta còn chưa quên.Trân châu tinh oanh tròn sáng, giống hệt như lệ thuầnkhiết của thiếu nữ vậy.Hương Hương tiếp lấy, nhẹ nhàng vuốt ve, lẩm bẩm:- Tôi biết chàng nhất định mang đến cho tôi, chàng luônluôn là một nam nhân rất có tín dụng.Nàng không ngờ không rơi lệ.Tay nàng run lẩy bẩy, đột nhiên đứng bật dậy, dụng lựcquăng chuỗi trân châu hướng thẳng vào mặt Triệu VôKỵ, hét lớn:- Nhưng ai thèm ấp ủ chuỗi trân châu hôi thúi này củangươi, ai thèm ấp ủ tên tiểu lưu manh ngươi.Chuỗi trân châu tịnh không động được đến mặt Triệu VôKỵ, lại bay vụt ra ngoài song cửa.Triệu Vô Kỵ lại cười:- Tiểu lưu manh ít nhiều gì cũng có chỗ tốt chứ.Hương Hương nhảy dựng:- Có gì gọi là tốt, ngươi nói nghe thử?Triệu Vô Kỵ đáp:- Tiểu lưu manh ít ra cũng còn tốt hơn lão lưu manh,cũng còn tốt hơn lưu manh đã chết queo.Chàng muốn giúp Hương Hương cười một tiếng.Giữa bọn họ tuy tịnh không có điều kiện hay thệ ước gì,nhưng phân ly tất càng luôn khó tránh khỏi làm chongười ta bi thương.Chàng một mực hy vọng lúc bọn họ ly biệt vẫn còn cóthể cười một tiếng.Hương Hương còn chưa cười thành tiếng, chuỗi trânchâu hồi nãy bị nàng quăng ra ngoài song cửa lại đã baytrở vào.Tiếp đó, “đinh” một tiếng, một mũi tên dài ba thước sáutấc ghim chặt chuỗi trân chân trên cột.Trên mũi tên lấp loáng ngân quang, lông bạc trên đuôitên còn đang lay động, ngoài song lại có một mũi tênngắn bay vào, ghim thẳng trên mũi tên đó.Trường tiễn tuy cứng, đoản tiễn càng chuẩn.Hương Hương nhìn ngây ngốc.Tiễn pháp như vậy đích xác không phải là thời thường cóthể nhìn thấy được.Tiếng cười của Triệu Vô Kỵ lập tức biến thành cười khổ,thở dài nói:- Đám chủ nợ của ta chung quy đã đến.Hương Hương biến sắc:- Bọn họ đến làm gì?Triệu Vô Kỵ đáp:- Chủ nợ đương nhiên là đến đòi nợ, nàng lẽ nào khôngnhìn ra hôm nay cũng là ngày tốt để đòi nợ sao?Đây là một căn tiểu lâu, hiện tại đang là ngày xuân.Ngoài tiểu lâu sáng tươi quang minh, trăm hoa đua nở,có đỏ tươi, có xanh thắm, có vàng chói.Hai hắc y nhân đang đứng giữa đám hoa tươi, một nammột nữ, một trẻ một già.Thiếu niên là một tráng hán người cao tám thước, lưngcủa lão phụ nhân đã cong vòng, đôi mắt lại lóe chớpphát sáng.Hai người, hai cây cung, cung vàng tên bạc, một dài mộtngắn.Hương Hương đứng bên cạnh song cửa trên tiểu lâu,nhịn không được phải hỏi:- Hai người đó là ai?Triệu Vô Kỵ đáp:- Là Hắc Bà Bà và con trai của bà ta.Hương Hương hỏi:- Hắc Bà Bà là ai?Triệu Vô Kỵ đáp:- Là người có thể dùng một mũi tên bắn trúng một conruồi từ ngoài mười trượng.Hương Hương biến sắc:- Lão thái bà lưng còng đó lợi hại vậy sao…Triệu Vô Kỵ đáp:- Nhi tử của bà ta tuy không bắn chuẩn như bà ta, nhưnghai cánh tay trời sinh thần lực, một khi gã cao hứng, lúcnào cũng đều có thể bắn xuyên qua cả hai người.Chàng thở dài nói tiếp:- Kim cung ngân tiễn, tử mẫu song phi, hai mẹ con đó ailỡ gặp được đều thật không may mắn chút nào.Hương Hương ...

Tài liệu được xem nhiều: