Thông tin tài liệu:
Sĩ Tiến giật thót mình khi nghe cú điện thoại. Từ bên kia đầu dây tiếngngười con gái cất lên: Chào Sĩ Tiến! Anh vẫn khoẻ chứ? Hắn trợn mắt, miệng lắp bắp: - Cô cô là ai? Tiếng cười khô khan lại cất lên: - Sao, mới mấy ngày mà đã quên nhau rồi à? Hắn thảng thốt: - Ái Liên? Có phải em đó không? - Không đâu! Ái Liên đã chết rồi. Hắn sững sờ: - Chết lồi ư? Tiếng cười mai mỉa lại vang lên bên kia đầu dây: - Ông tiếc à! Hắn thở dài:...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Bãi biển linh thiêng P5Tác Giả: Châu Trúc BÃI BIỂN LINH THIÊNG PHẦN 5 S ĩ Tiến giật thót mình khi nghe cú điện thoại. Từ bên kia đầu dây tiếngngười con gái cất lên: Chào Sĩ Tiến! Anh vẫn khoẻ chứ? Hắn trợn mắt, miệng lắp bắp: - Cô cô là ai? Tiếng cười khô khan lại cất lên: - Sao, mới mấy ngày mà đã quên nhau rồi à? Hắn thảng thốt: - Ái Liên? Có phải em đó không? - Không đâu! Ái Liên đã chết rồi. Hắn sững sờ: - Chết lồi ư? Tiếng cười mai mỉa lại vang lên bên kia đầu dây: - Ông tiếc à! Hắn thở dài: - Nhưng cô là ai? - Hừm! Ông quên thật à! Hắn gắt: - Nói nhanh. Tôi đang bận! Tiếng cô gái đầy giễu cợt: - Sao, không muốn tiếp chuyện với tôi à? - Đừng dài dòng nữa! Cô muốn gì? - Ông chưa biết tôi là ai cơ mà. Sao lại hỏi tôi muốn gì?www.vuilen.com 113Tác Giả: Châu Trúc BÃI BIỂN LINH THIÊNG Hắn bặm môi: - Vậy cô là ai? Cô ta lại đùa: - Khỏi cần ông biết tôi là ai? Mà tôi muốn cho ông biết một sự thật. Hắn cười vang: - Nè, cô định tống tiền tôi đấy ư? Cô gái cười trong máy. - Với ông chỉ có tiền, và ông nghĩ ai cũng như ông cả. - Sự thật cô muốn gì? Cô gái bảo: - Tôi muốn biết chừng nào ông đem hàng quý qua lần nữa. Hắn hơi rúng động: - Cô… tôi. - Ông ngại không dám nói với tôi phải không? Ái Liên! Hắn giật thót mình cô ấy đã về Việt Nam được rồi ư? Vậy là rắc rốirồi. Làm sao đây? Thủ tiêu nó ư? Không được, sẽ dính dấp đến pháp luật. - Này, anh làm gì mà im lặng thế? Hắn dịu giọng: - Ái Liên à, em đừng đùa nữa. Thật ra em muốn gì? Tiếng cười lại vang lên: - Ông hỏi tôi muốn gì ư? Buồn cười quá. Đối với người hại đời con gái củatôi, và còn mang tôi đi bán nữa thì tôi sẽ làm sao đây chứ? Công bằng mà nói thìtôi cần phải đòi lại món nợ này. Hắn lạnh toát xương sống và mồ hôi rịn ra trên trán. Hắn van xin. - Em đừng làm lớn chuyện mà Liên dù sao chúng ta cũng một thời bên nhaumà.www.vuilen.com 114Tác Giả: Châu Trúc BÃI BIỂN LINH THIÊNG Ái Liên gắt: - Ông im đi! Ông là keûẻ tán tận lương tâm. Ông không phải là con người! Hắn nài nỉ: - Ái Liên, bây giờ em muốn gì anh cũng chìu em hết. - Có thật thế không? - Thật mà! Ái Liên cười mai mỉa: - Vậy thì tôi ngã giá nhé! - Được rồi! Em nói đi. - Đánh đổi cả xí nghiệp. Hắn trợn mắt: - Em đùa đấy ư? Ái Liên vặn vẹo: - Sao, ông tiếc của à? Vậy thôi. Chúng ta hẹn nhau ở đồn công an một ngàygần đây vậy? Hắn hét lớn: - Em dừng đùa với anh nữa có được không? Ái Liên cũng gắt gỏng: - Tôi mới về nước, đâu có thời gian rảnh mà đùa với ông. Hắn lại dịu giọng: - Ái Liên! Em tha lỗi cho anh chứ? Ái Liên lại cười: - Ông có lỗi gì đâu. Tại tôi quá ngu si mà thôi. - Em hiện đang ở đâu. - Đồn công an!www.vuilen.com 115Tác Giả: Châu Trúc BÃI BIỂN LINH THIÊNG Hắn giật lùi: - Đồn công an ư? Tại sao em lại ở đó. Cô đáp gọn: - Bị bắt! Hắn thốt lên: - Bị bắt ư? - Ông không tin thì cứ đến đây. Ông nên chuẩn bị tình thần đi là vừa. Ái Liên cười giễu cợt và im lặng cúp máy: Hắn vẫn ngồi tần ngần ra đó? Đãhơn mười giờ đêm rồi mà hắn vẫn chưa hề chợp mắt được. Tin Ái Liên quay vềViệt Nam đã làm cho hắn ta thấp thỏm lo âu. Đường dây làm ăn của hắn đã bịbại lộ. Nhất định Ái Liên sẽ không bao giờ tha thử cho hắn. Vậy, là hắn sẽ vàotù. Coi như là chấm hết. Hắn nắm chặt đôi tay, đôi quai hàm bành ra, hắnnghiến răng, đôi mắt long lên đỏ ngầu trông thật đáng sợ làm sao? Không, nóphải chết. Ta không thể vì một con nhỏ ấy mà thân bại danh liệt được… Một bàn tay lạnh ngắt đặt xuống gáy của hắn. Hắn giật mình hét lên: - Đứa nào dám đùa với tao? Vẫn im lặng, hắn thét lớn: - Muôn chết hả? Linh tính báo trước cho hắn chuyện chẳng lành có thể xảy ra và hắn ngướcnhìn lên. Kinh hãi, đôi mắt hắn trợn ngược, đôi môi mấp máy: - Ma… ma… Cười vang lên, bóng đen như giễu cợt với hắn: - Ma ư? Ha... ha… Hốt hoảng hắn thụt lùi về phía sau. Miệng vẫn ú ớ… - Ma…ma… Ai cứu tôi! Càng thụt lùi hắn càng bị con ma tấn công dữ dội hơn. Nó tiến về phía hắnlưỡi thè ra đỏ lòm, và hai chiếc răng nanh mọc dài ra làm hắn rụng rời cả taychân. Tiếng con ma lại vang lên: - Phải, ta là ma đây. Ta luôn ám ảnh nhà ngươi. Vì ấp úng, hắn lắc đầu:www.vuilen.com 116Tác Giả: Châu Trúc BÃI BIỂN LINH THIÊNG - Nhưng tôi với bà đâu có thù oán gì? Nếu bà đói thì ngày mai tôi sẽ cúngcho bà ăn. Bà đừng theo phá tôi nữa. Lại một tràng cười như ai oán. bóng đen rít lên: - Không thù oán ư? Run giọng, hắn thều thào: - Phải! Ngửa mặt lên trời cười sặc sụa, bóng ma phẫn nộ: - Ha ha mày là một tên gian manh xảo quyệt. Tao với mày có một món nợlớn cần thanh toán. Gào lên, hắn nói: - Tôi nợ gì với bà chứ? Trơn mắt trắng dã nhìn hắn. Con ma gằn từng tiếng một: - Nợ này mày trả suốt đời không xong đâu. Tựa vào tường hắn thở hổn hển nói như đứt quãng: - Xin bà đừng đùa đai như vậy? Muốn gì hãy nói ra đi. Con ma lại cười, tiếng cười nghe rùng rợn làm sao? - Muốn gì ư? Tao muốn mầy phải thân bại danh liệt tao muốn mầy sẽ trởthành con ma không đầu. Gào lên dữ dội hắn đập mạch vào tường: - Bảo vệ? Bảo vệ đâu? Cứu ta với! Lại một tràng cười, cái cười thật khiếp đảm làm sao? - Tụi nó chỉ là đồ ăn hại mà thôi. Ta đã cho nó ăn bánh của ta nhiều lắm,nên đã câ ...