Trống trên vọng gác hoàng thành đã sang canh ba. Vạn vật chìm dần trong yên tĩnh. Ðèn đuốc trong các cung điện đã tắt bớt. Tiếng đàn địch im dần, nhường lại tiếng dế, tiếng côn trùng dưới nội cỏ, lùm cây. Cung điện của Thứ phi Hoàng Hoa cũng được ấp ủ trong bóng đêm mờ ảo và giấc ngủ êm lành. Nhưng đó nhìn ở bên ngoài. Chứ bên trong, sau những cánh cửa lim đen bóng, sau những lớp màn gấm, rèm châu, ánh đèn bạch lạp vẫn còn rực sáng, các vò rượu cúc...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
BÀI HỌC NGÀN VÀNG - CHƯƠNG VII
BÀI HỌC NGÀN VÀNG
CHƯƠNG VII
THỨ PHI HOÀNG HOA TƯ THÔNG
VỚI ÐẠI THẦN LÝ BÁ
Trống trên vọng gác hoàng thành đã sang canh ba. Vạn vật chìm dần
trong yên tĩnh. Ðèn đuốc trong các cung điện đã tắt bớt. Tiếng đàn địch im
dần, nhường lại tiếng dế, tiếng côn trùng dưới nội cỏ, lùm cây.
Cung điện của Thứ phi Hoàng Hoa cũng được ấp ủ trong bóng đêm
mờ ảo và giấc ngủ ê m lành. Nhưng đó nhìn ở bên ngoài. Chứ bên trong, sau
những cánh cửa lim đen bóng, sau những lớp màn gấm, rèm châu, ánh đèn
bạch lạp vẫn còn rực sáng, các vò rượu cúc vẫn còn đầy nguyên, và các dĩa
cao lương mỹ bị vẫn còn chưa ai động đũa đến.
Thứ phi Hoàng Hoa trong phục sức lộng lẫy, đi lui đi tới trong phòng,
có vẻ sốt ruột trông chờ! ... Nàng gõ chiếc quạt the vào miệng bình thủy tinh
mấy cái, liền có một cung nữ vòng tay hiện ra sau bức màn. Nàng cất tiếng
hỏi:
- Sao đến giờ này, mà quan đại thần Lý Bá vẫn chưa đến? Ngươi có
thưa rõ với đại thần là ta cần gặp ngài gấp lắm không?
- Thưa lệnh bà, con đã thưa rõ, nhưng quan đại thần bảo thế nào cũng
phải đầu canh ba mới đến được.
- Ngươi có nghe trống đã sang canh ba lâu rồi chăng?
Thứ phi Hoàng Hoa dịu giọng bảo:
- Thôi cho ngươi lui ra.
Cung nữ lặng lẽ cúi mình lùi lại sau màn gấm.
Liền khi ấy, có ba tiếng gõ nhẹ nhưng rất rõ sau bức đố. Thứ phi
Hoàng Hoa vội vã đến nhận một cái chốt gỗ trong góc phòng, và giữa tấm
đố, một cánh cửa từ từ mở ra. Hoàng Hoa bước ra ngóng trông ...Thấy quan
đại thần Lý Bá vừa đến. Hai ngươi bước vào và khép cửa lại. Thứ phi ngước
mắt nhìn Lý Bá và nói:
- Sao bắt thiếp phải chờ sốt cả ruột thế?
Lý Bá nói:
- Phải đợi sang canh ba mới dám ra đi.
- Vì sao?
- Vì sợ có người rình ngó.
Hoàng Hoa vội vã hỏi có vẻ lo sợ:
- Sao, ai rình ngó? Có gì bại lộ chăng?
Lý Bá ngồi xuống ghế, trước bàn đầy rượu và thức ăn, chậm rãi trả
lời:
- Chưa có gì rõ ràng, nhưng phải đề phòng lão Hoàng Cái, hình như
lão đang cho người rình mò đấy.
Hoàng Hoa có vẻ hốt hoảng, mấp máy đôi môi:
- Sao, Hoàng Cái biết à!
Lý Bá nói để trấn an Hoàng Hoa:
- Chưa có gì rõ ràng. Có lẽ nó chỉ nghi ngờ mà thôi.
- Nghi cũng đủ nguy rồi! làm sao bây giờ?
Lý Bá trấn an:
- Chúng ta phải đề phòng thôi, nhưng không có gì phải sợ cuống lên
như thế!
Nàng ngước mắt nhìn Lý Bá và nói:
- Chàng làm thế nào để bảo vệ thiếp?
Thiếp bị giam hãm trong cung cấm này. Và một ngày tánh mạng thiếp
như bị treo trên đầu sợi chỉ. Thiếp như đang ngồi trên đống lửa, ăn không
ngon, ngủ không yên. Mỗi khi nghe dộng tĩnh là thiếp phát hoảng lên ...
Nàng ngập ngừng, rồi yên lặng, và nước mắt chảy dài trên gò má nhợt
nhạt.
Lý Bá giục:
- Nói tiếp đi! Nàng muốn cho ta biết chuyện gì nữa?
Nàng mấp máy đôi môi, nói qua tiếng thở:
- Thiếp ... thiếp đã có thai!
Thực là một tiếng sét ngang tai! Lý Bá thấy đầu mình choáng váng.
Chàng tự nói thầm:
Thật là đại nguy biến!
Chàng đã dự tính, nhưng không ngờ các dự tính đều bị thực tế vượt
quá xa. Chàng tưởng mình có thể sắp đặt được mọi việc, không ngờ mọi
việc cứ theo cái đà tiến triển tự nhiên của nó với tốc độ gia tăng và chàng cứ
phải chạy theo mà vẫn không kịp. Chàng bắt đầu nhận rõ cái nguy hiểm của
sự liều lĩnh của mình. Chàng cứ tưởng rằng việc của chàng làm sẽ không có
thể bị bại lộ được, vì chàng đã sắp đặt và che giấu một cách vô cùng kín đáo.
Trước tiên, chàng đã vận động để vua Ðột Quyết tin cậy mình và bổ nhiệm
chàng vào chức Tổng quản đại thần là chức vụ giám sát tất cả cung điện và
được quyền tự do ra vào các nơi cung cấm. Nhưng để hoàn toàn bí mật sự
tiếp xúc thường xuyên giữa mình và Thứ phi Hoàng Hoa, chàng đã truyền
lệnh cho người thân tín làm một đường hầm riêng để đi thẳng vào Tây cung
là nơi Hoàng Hoa đang ở, mà quan quân canh gác không thể thấy được.
Thấy Lý Bá trầm ngâm suy nghĩ, Hoàng Hoa lại càng thêm sốt ruột.
Nàng gịuc:
- Sao chàng lại ngồi thừ ngưòi ra thế? Không lẽ đành bó tay ngồi chờ
chết hay sao?
- Tất nhiên là phải tìm cách đối phó và phải gấp rút thoát ra khỏi ngõ
bí này.
- Làm sao thoát được? Chàng thì may ra có thể thoát được, chứ còn
thiếp thì một khi đã vào đây, là chẳng khác gì đi vào nhà mồ, một nhà mồ
cao sang, lộng lẫy hơn những nhà mồ khác, nhưng dù sao cũng vẫn là nhà
mồ, không trông gì thoát ra được.
Hoàng Hoa nói xong, gục đầu xuống ghé sụt s ùi rơi lệ ... Lý Bá ngồi
nhìn Hoàng Hoa khóc, ruột rối như tơ vò, nhưng không biết phải làm gì, nói
gì để an ủi Hoàng Hoa. Bỗng có tiếng gõ cửa ở ngoài hiên.
Hoàng Hoa vụt đứng dậy. Lý Bá cũng đứng dậy theo. Hai người hốt
hoảng nhìn nhau. Nàng vội chỉ tay về phía cửa sau, bảo ...