Sáng hôm sau, quan Án dậy sớm khăn áo chỉnh tề rồi đi sang tòa hình làm việc. Quan cho đòi tên nông phu bị đánh hôm qua ra lấy khẩu cung. Quan giận lắm, cả đêm không ngủ được, quyết tìm cho ra manh mối để trị bọn chánh Hàm. Nhưng tên nông phu chỉ khai mình bị đánh, chứ không nhận ra được mặt mày bọn hành hung. Do đó, vụ án vẫn bế tắc ngang đấy. Trong khi ấy, ở tư dinh, bà Án vẫn còn nằm nghỉ trong phòng chưa dậy. Sau một đêm mất...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
BÀI HỌC NGÀN VÀNG - CHƯƠNG XVII
BÀI HỌC NGÀN VÀNG
CHƯƠNG XVII
BÀ ÁN NHỚ LẠI BÀI HỌC NGÀN VÀNG
Sáng hôm sau, quan Án dậy sớm khăn áo chỉnh tề rồi đi sang tòa hình
làm việc. Quan cho đòi tên nông phu bị đánh hôm qua ra lấy khẩu cung.
Quan giận lắm, cả đêm không ngủ được, quyết tìm cho ra manh mối để trị
bọn chánh Hàm. Nhưng tên nông phu chỉ khai mình bị đánh, chứ không
nhận ra được mặt mày bọn hành hung. Do đó, vụ án vẫn bế tắc ngang đấy.
Trong khi ấy, ở tư dinh, bà Án vẫn còn nằm nghỉ trong phòng chưa
dậy. Sau một đêm mất ngủ, mộng mị và lo sợ, bà Án nghe trong mình mệt
nhọc lạ thường. Nhưng điều bà phân vân nhất là không biết mình đã nằm
mộng hay thấy cô gái thật trong đêm qua. Nhưng dù mộng hay thực, câu
chuyện hôm qua đã làm cho bà lo phiền nhiều. Bà không ngờ vụ án tưởng đã
êm xuôi, lại trở thành phức tạp. Bốn thoi vàng của bà huyện Minh không dễ
nuốt như bà tưởng. Nếu câu chuyện hồi hôm mà thật có như vậy, thì bà cần
phải suy xét lại dự mưu của mình. Nhưng bà nghĩ: có lẽ vì mình suy nghĩ
nhiều đến vụ án và nhất là vụ tên nông phu bị đánh hồi hôm đến kêu cứu
làm cho mình mộng mị như vậy, chứ không chắc có thật. Nhưng dù sao đi
nữa, thì bà cũng cần xét lại việc làm của mình. Nhất là khuya hôm qua, khi
bà thắp đèn nhìn ra ngoài, bà đã giựt mình khi nhìn lên bức hoành phi ghi
khắc bài học ngàn vàng.
Mặc dù chưa biết thực hư ra sao, ba vẫn đoán biết là chắc chắn có sự
mờ ám trong vụ án. Không mờ ám thì ai dại gì đem hối lộ đến bốn thoi
vàng? Mà đã bỏ ra một số vàng nhiều như vậy, chắc chắn là tội ác của lão
chánh Hàm không phải nhỏ. Chừng ấy mà suy ra, vụ án chắc còn nhiều điều
ám muội khác. Nếu không kịp khám phá, thì chắc chắn tên chánh Hàm sẽ
còn làm tới để che giấu tội ác. Nó bắt đầu mưu sát tên nông phu, chồng chưa
cưới của thị Nguyệt rồi đây nó sẽ tiếp tục mưu sát cha mẹ Thị Nguyệt để
không còn ai dám tố cáo nó nữa. Án mạng sẽ chồng chất thêm án mạng, oan
báo sẽ chồng chất thêm oan báo. Tên chánh Hàm mà không sớm bị trừng tri,
thì làng nước sẽ không thể sống yên ổn với hắn được.
Về phần gia đình ông bà Án, nếu nhận bốn thoi vàng hối lộ thì từ đây
thanh danh gia đình bà hơn hai mươi năm được tiếng tốt sẽ bị mai một. Và
nếu vụ án vỡ lỡ ra, triều đình biết được thì sự nghiệp của quan Án sẽ tiêu
tan, chưa chắc còn bị tù tội nữa. Mà dù vụ án có ém nhẹm được, thì oan hồn
Thị Nguyệt cũng không thể cho ông bà sống yên ổn. Bà thường nghe âm
báo, làm cho cả dòng họ bị điêu đứng, cất đầu lên không nổi, con cái bị tàn
mạt, chắc là do những vụ án như thế này. Bà lo sợ nhất là cứ mỗi đêm những
cảnh tượng oan hồn trở về khuấy rầy bà như hồi hôm, thì chắc là bà không
thể sống lâu được, và nếu có sống thì cũng trở thành khùng điên mất.
Trong khi bà đang suy tính như vậy thì bà huyện Minh đến thăm,
đang đợi ở nhà ngoài. Lần này bà huyện đem theo một khay trà 6 lon, có lẽ
mỗi lon đều có một thoi vàng.
Sỡ dĩ bà huyện gấp rút đến thăm bà Án và đem 6 hộp trà nữa là vì
được tin đoàn giám sát đang đi điều tra ở huyện bà. Và có lẽ vì vụ tên nông
phu, chồng chưa cưới của Thị Nguyệt bị ám hại hồi hôm.
Bà Án bối rối không biết phải xử trí như thế nào. Bà muốn trả lại 4
lon trà thì không có đủ 4 thoi vàng để trả; mà nín luôn thì phải làm thỏa mãn
lời yêu cầu của bà huyện, nhưng lời yêu cầu ấy, bây giờ bà chắc chắn không
làm thỏa mãn được. Thực là tấn thối lưỡng nan. Cuối cùng bà tìm kế hoãn
binh bằng cách cho người ra nói với bà huyện là bà đi vắng.
Bà huyện buồn bã ra về, có chiều thất vọng. Bà đoán biết là bà Án có
ở trong phòng, nhưng không muốn tiếp mình. Sự kiện ấy làm bà huyện càng
lo sợ công việc không thành. Bà huyện sang thăm bà Tổng trấn để cầu cứu
bà này giúp sức.
Khoảng một giờ sau, bà Tổng trấn sang thăm bà Án. Bà Án không thể
lẫn tránh được, buộc lòng phải ra tiếp. Sau một hồi hàn huyên, bà Tổng trấn
đột ngột khen:
- Trà ngon quá! Trà này bà mua ở đâu chứ ở đây làm gì có bán? Chắc
là bà mua ở Kinh về.
Bà Án bình tĩnh trả lời:
- Dạ trà này ở đây vẫn có bán. Ông tôi chỉ quen uống thứ trà này đã
mấy năm.
Bà Tổng trấn châm chọc:
- Thế mà tôi cứ tưởng là của bà huyện mua ở Kinh về biếu.
Bà Án không phải tay vừa, trả lời ngay:
- Dạ, trà của bà huyện cho; ông tôi uống không quen, nên tôi vẫn còn
để đó, đợi bà huyện đến sẽ trả lại.
Bà Tổng trrấn thấy bà Án có vẻ găng, sợ lỡ việc, nên đấu dịu:
- Quan Án không quen dùng thì để đó, bà dùng, chứ trả đi trả lại làm
gì cho mất lòng.
- Dạ thưa, trước tôi cũng nghĩ như vậy, nhưng suy đi tính lại thấy trà
quý quá, uống sợ lỡ quen, sau này thành nghiện không có đủ tiền mua.
Bà tổng trấn giả lả:
- Bà Án mà không đủ tiền mua trà thì hãng trà bán cho ai?
- Dạ thưa quả thật như vậy đó.
Bà Tổng trấn nửa đùa nửa thật:
- Thật không? Nếu thật, thì để tôi biếu cho.
...