Khác với hai anh, Ðoàn Hiệp không tin ở trời đất quỷ thần, cũng không tin ở mồ mả dòng họ. Chàng thường tự bảo rằng mọi sự việc ở đời đều do mình chủ động cả. Do đó, sau khi được quan Tham đem “Bài học ngàn vàng” về nhà, chàng xin chép ngay một bản, dán lên tường trước bàn học của mình. Sáng nào chàng ngủ dậy cũng nhìn lên bài học đọc ngầm trong miệng: “Phàm làm việc gì, trước phải xét kỹ đến hậu quả của nó”. Trong khi hai mình, một người lo...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
BÀI HỌC NGÀN VÀNG - CHƯƠNG XXVII BÀI HỌC NGÀN VÀNG CHƯƠNG XXVII ÐOÀN HIỆP TIN Ở LUẬT NHÂN QUẢ Khác với hai anh, Ðoàn Hiệp không tin ở trời đất quỷ thần, cũngkhông tin ở mồ mả dòng họ. Chàng thường tự bảo rằng mọi sự việc ở đờiđều do mình chủ động cả. Do đó, sau khi được quan Tham đem “Bài họcngàn vàng” về nhà, chàng xin chép ngay một bản, dán lên tường trước bànhọc của mình. Sáng nào chàng ngủ dậy cũng nhìn lên bài học đọc ngầmtrong miệng: “Phàm làm việc gì, trước phải xét kỹ đến hậu quả của nó”. Trong khi hai mình, một người lo đi xem bói khoa tướng số, mộtngười lo đi theo các ông thầy địa, xem dời mả dời mồ, thì Ðoàn Hiệp chămchỉ học hành, sáng chiều không xao lãng. Nhờ vậy, mặc dù nhỏ tuổi, học sauhai anh, văn chương chữ nghĩa của chàng vẫn vượt trội hẳn hai anh. QuanTham thấy con út mình tánh tình đứng đắn, lại học hành mau tấn phát nênrất quý mến chàng. Quan thấy chàng học được nên thường những lúc rãnhviệc, quan đem văn chương thi phú ra đàm luận với chàng. Hai cha con rấttâm đầu ý hiệp, và tin chắc kỳ thi này, chàng sẽ chiếm bảng khôi nguyên. Hai anh chàng thấy chàng được cha yêu quý, không khỏi nổi lòngganh tỵ, cho rằng ông thân mình ăn ở không cân, chứ không thấy rằng chínhtại họ đã tìm cách thoát ra ngoài vòng đùm bọc, chỉ dạy của cha mình. Quan Tham thấy hai đứa con trai đầu của mình cứ theo mẹ đi sâu vàocon đường mê tín dị đoan, nhiều lần muốn khuyên bảo, răn dạy chúng trở vềnẻo chính. Nhưng quan vốn có tánh tự do phóng khoáng, muốn để chochúng tự tìm lấy những kinh nghiệm bản thân, để rồi răn bảo sau mới cóhiệu quả chắc chắn. Bà Tham thấy chồng để cho mình tự do dẫn con đi bói toán, dời mảdời mồ, tưởng rằng ông không chú ý gì đến công việc mình làm. Bà chỉtrông mong sao cho mau đến kỳ thi, để cho hai đứa con trai mà bà o bế sẽ đỗđạt thành tài, hầu chứng minh cho sự tin tưởng của mình là đúng. Ðoàn Hiệp ăn ngủ học hành một cách đều đặn, có giờ có giấc. Trongnhững lúc rảnh rang, chàng ra vườn xem hoa ngắm cảnh chứ không cùngbạn lân la ở các tửu quán trrà đình như hai anh. Ðoàn Tín và Ðoàn Danh thấy em học hành chăm chỉ, lại có thêm thânphụ mình hướng dẫn, thì trong lòng không khỏi e ngại rằng nó sẽ vượt hẳnmình và chiếm giải khôi nguyên. Lòng ganh ghét chớm nở trong hai anh, vàlớn dần, lớn dần, đến nổi lấn át cả tình huynh đệ. Ðể chận đứng cái đà tiếnphát của em, hai chàng bàn mưu tính kế đưa thằng em mà họ cho là ngạomạn tự cao, vào con đường trụy lạc. Một hôm trời đẹp, Ðoàn Hiệp đang đứng xem hoa ngắm cảnh trongvườn, thì hai anh chàng xuất hiện sau lưng chàng. Ðoàn Tín vỗ vào vai em,nói trêu chọc: - Thi sĩ đang làm gì đó? Nói chuyện với hoa chắc. Nhưng hoa này thìđể ngắm chứ không thể trò chuyện được. Ðoàn Danh bồi thêm: - Ðúng vậy, hoa ở đây không biết nói mà cũng chẳng có gì đẹp. Ðoàn Hiệp ngây thơ cãi lại: - Hoa không biết nói thì có gì là lạ? Không lẽ hoa lại nói chuyện đượcà? Ðoàn Tín và Ðoàn Danh cười ngất, tỏ vẻ chế nhạo: - Mày chỉ biết một mà không biết mười. Mày không ngờ rằng có thứhoa biết nói. Và đó mới là điều thú vị. - Hoa biết nói được à? Anh đã thấy chưa hay chỉ mới nghe nói? - Thì ngày nào chúng tao lại không thấy. Chỉ có mày ngu lo vùi đầutrong sách vở mới không biết trời biết đất gì cả, chứ bọn tao thì những thứấy, đâu có gì lạ. - Ở đâu vậy? - Mày muốn đi xem không? Chúng tao dẫn đi. Ðoàn Hiệp rất làm lạ, nhận lời ngay: - Ði thì đi! Mà ở tận đâu lận? - Chỉ ở gần đây thôi. Mày đi sẽ biết. Ðoàn Hiệp vội vã vào nhà thay đổi y phục, rồi cùng hai anh ra đi, lòngmảy may không chút nghi ngờ hai anh lừa phỉnh mình. Chàng được hai anh dẫn đến một ngôi nhà rất sang trọng ở ngoại ô.Quanh nhà có cây cảnh, mỗi cây có treo những ngọn đèn xanh rất đẹp.Trong nhà bày biện rất sang trọng, có màn che trướng phủ, người hầu kẻ hạ.Ðoàn Hiệp mới đi lần đầu, nên không biết đây là một tửu lầu thuộc hạngsang nhất trong kinh đô. Chàng ghé tai hỏi nhỏ Ðoàn Tín: - Ðâu? Hoa biết nói ở đâu? - Ðể thủng thẳng sẽ thấy! Làm gì mà gấp gáp nóng nảy vậy mày!Trong khi chờ đợi, chúng ta hãy uống rượu nhâm nhi chơi cái đã. Nói xong, Ðoàn Tín gọi một người hầu bàn đem rượu và đồ nhấm ra.Chàng nói với Ðoàn Hiệp: - Uống đi năm ba chén cho ấm bụng rồi thưởng thức hoa biết nói mớithú. Sau khi ba anh em ngà ngà say, Ðoàn Tín bảo hai em mình ra vườn đểngắm hoa biết nói. Ba người đứng dừng lại trước một vườn hoa mẫu đơn,bỗng có một tiếng thiếu nữ cất giọng chào hỏi: - Ba chàng đi thưởng ngoạn hoa mẫu đơn đó chăng? Ðoàn Hiệp giựt mình nhìn rõ, thì ra đó là một thiếu nữ ăn mặc sangtrọng, hình dáng yêu kiều đang đứng nép mình sau một cành cây mai vàng. Ðoàn Tín vội nói với Ðoàn Hiệp ...