Bọn phản loạn gồm độ 100 tên do quản cơ dẫn đầu, sau khi lẫn trốn ra khỏi đồn, lặng lẽ tiến sâu vào rừng. Chúng đi suốt đêm lợi dụng trời tối để lẩn tránh sự dòm ngó của dân chúng. Ðến sáng thì chúng đã vào được nơi an toàn, giữa rừng rậm. Chúng đem theo số lương thực còn lại trong đồn, số này thực ra không nhiều, chỉ may lắm là nuôi quân được vài ba hôm. Chúng bị đặt trong một tình thế lưỡng nan: Ði cướp giựt lương thực của dân chúng thì...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
BÀI HỌC NGÀN VÀNG - CHƯƠNG XXXIII BÀI HỌC NGÀN VÀNG CHƯƠNG XXXIII LỆ THANH TRỞ VỀ Bọn phản loạn gồm độ 100 tên do quản cơ dẫn đầu, sau khi lẫn trốn rakhỏi đồn, lặng lẽ tiến sâu vào rừng. Chúng đi suốt đêm lợi dụng trời tối đểlẩn tránh sự dòm ngó của dân chúng. Ðến sáng thì chúng đã vào được nơi antoàn, giữa rừng rậm. Chúng đem theo số lương thực còn lại trong đồn, số này thực rakhông nhiều, chỉ may lắm là nuôi quân được vài ba hôm. Chúng bị đặt trongmột tình thế lưỡng nan: Ði cướp giựt lương thực của dân chúng thì bị lộ tungtích mà không làm thế thì sẽ chết đói. Trong bọn phản loạn đã có sự hoangmang lớn: Một số muốn quay trở về đầu hàng quan Ðề Ðốc, một số cươngquyết chiến đấu cho đến c ùng. Chúng mở ngay một cuộc họp ở giữa rừng đểthảo luận xem có nên trở về hay tiếp tục chiến đấu. Bọn chủ mưu phản loạnđa số không muốn trở về, vì chúng biết trở về tất nhiên phải đền tội. Cónbọn em út hùa theo thì lại muốn trở về, vì chúng bắt đầu nhận thấy hậu quảđen tối của công việc chúng làm. Chúng thấy càng đi sâu vào con đường tộilỗi, lại càng khó thoát ra. Nhưng trong hội nghị, chỉ có bọn cầm đầu là mạnhmiệng dám ăn dám nói, còn bọn muốn quay về lại sợ không dám phát biểu ýkiến, vì chúng đã thấy cái gương bị bêu đầu ở cửa đồn mà tên quản cơ đã thihành để cảnh cáo bọn thay lòng đổi dạ. Lệ Thanh là người tinh ý, đã nhận thấy điều ấy. Mặc dù không nghehọ nói ra, nhưng nhìn vẻ mặt của họ nàng cũng biết đa số muốn quay về.Nàng nghĩ mình phải lợi dụng mâu thuẫn ấy để thanh toán bọn chủ mưu. Từ ngày bị đem theo vào rừng Lệ Thanh không bị giam giữa một cáchcẩn mật như khi còn ở trong đồn vì bọn cầm đầu thấy nàng không thể nàotrốn thoát ra khỏi khu rừng hoang vắng này được. Vả lại, là một thiếu nữ cónhan sắc, nên bọn chúng muốn gây cảm tình riêng tư. Trong bọn thì tên quảncơ, mặc dù ngoài mặt tỏ ra nghiêm khắc, nhưng trong lòng lại mong đượcnàng chiếu cố, được nàng để lọt vào mắt xanh. Do đó, lựa khi thanh vắng, nóđến bên nàng để gây cảm tình. Lệ Thanh làm ra vẻ đặc biệt chú ý đến nó,cũng cười duyên, cũng liếc mắt đưa tình, làm cho tên quản cơ háo sắc lạicàng thêm mê mệt. Thế là nó để cho nàng tự do đi đi lại lại trong rừng. Lợidụng sự dễ dãi của nó đối với mình. Lệ Thanh tìm cách lân la với nhữngngười mà nàng đoán biết là đã chán ngán cuộc phiêu lưu nguy hiểm của họ.Nàng gợi lên sự mong nhớ những người thân ở nhà, đời sống kham khổ ởtrong rừng sâu nước độc, sự tàn ác của bọn cầm đầu, nguy cơ bị quân triềuđình vây đánh, tóm lại nàng vạch rõ hậu quả đen tối của ngày mai. Thấyđược nổi lo lắng của họ, nàng trấn an họ bằng cách hứa nếu triều đình đếnvây bắt, nàng sẽ binh vực, bảo bọc cho họ. Dần dần nàng lôi kéo được mộtsố đông bọn phản loạn đứng về phía nàng, ngấm ngầm chống lại bọn cầmđầu. Trong khi ấy tên quản cơ háo sắc vẫn mê mệt vì nàng, không hay biếtgì hết. Một hôm, bọn bộ hạ của hắn đi săn được một con heo rừng. Bọnchúng reo mừng mở tiệc ăn uống một bữa thật no say rồi nằm lăn ra ngủ.Nhưng tên quản cơ vì có tình ý riêng với Lệ Thanh nên thân hành đem đếnbiếu nàng một miếng thịt lớn và một chai rượu đầy tại căn lều nàng ở. LệThanh cám ơn và mời hắn ở lại để nàng nấu một món ăn đặc biệt thết hắn.Mặc dù là đã ăn uống no say, nhưng được nàng mời mọc ân cần, hắn khôngsao từ chối được. Vả lại hắn cũng cần lợi dụng thời cơ thuận tiện này để nóivói nàng một câu chuyện từ lâu hắn mang canh cánh bên lòng. Sau một hồi ấp úng, nó mới nói được nên lời: - Cô Thanh ạ! Tôi muốn nói với cô một việc quan trọng, không biết côcó cho phép không? - Thưa, tôi là tù nhân của ông, ông muốn nói gì thì cứ tự tiện nói ra,chứ tôi đâu dám cho phép hay không cho phép. - Không, bây giờ cô không phải là tù nhân nữa, cô đối với tôi như mộtngười bạn, thân hơn một người bạn. Nếu nói tù nhân, thì chính tôi là tù nhâncủa cô mới đúng! Nàng làm ra bộ ngạc nhiên, hỏi lại: - Chết! Ông là tù nhân của tôi? Ông nói gì tôi không hiểu ... - Có gì đâu mà không hiểu? Tôi bị giam giữ trong lưới tình của cô. - Nào tôi có chăng lưới gì đâu? - Cô không chăng lưới, nhưng tôi cũng cứ bị mắc. Và tôi muốn đượcmắc lưới như vậy suốt đời. Hắn dừng một lúc, rồi tiếp tục, vẻ nghiê m trọng: - Cô Thanh ạ ! Tôi nói thật đấy! Tôi muốn suốt đời ở bên cạnh cô, bảovệ cho cô. Nàng nói nửa đùa, nửa thật: - Ông muốn bảo vệ cho tôi bằng cách trói tôi trên cửa thành, lấy roi dađánh vào người tôi cho tươm máu phải không? Tên quản cơ tỏ vẻ buồn bã: - Thật tôi vô cùng hối hận, khổ sở về việc làm ấy. Nhưng lúc ấy vìviệc lớn, tôi buộc lòng làm như vậy để ông già cô mềm lòng mà đầu hàngtôi. Không ngờ lòng dạ ông thật sắt đá, không nghĩ đến t ình phu tử, để chocô phải chịu làm vật hy sinh. Thực ra nếu không vì cảm tình sâu nặng của tôiđối v ...