Thông tin tài liệu:
Lâu lắm rồi, tôi nghe đâu đó câu đố vui như vầy: Con gì dài nhất thế giới? Trả lời cở nào cũng sai. Đó là…con tôm Việt nam. Tại sao? Vì con tôm Việt Nam đâù thì ở VN nhưng mà cái mình thì qua tận Liên Xô, Âu châu gì lận. Dài lắm chứ, phải không? Nhưng mà xét ra thì chưa chắc dài hơn bài thơ tình đầu tiên của tôi đâu nha. Tôi có làm một bài thơ từ khi còn ở VN vào cuối năm 1979 và mãi mới vừa xong…tại Mỹ cách đây mấy...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Bài Thơ Tình 32 Năm...Chưa Gởi Bài Thơ Tình 32 Năm...Chưa GởiLâu lắm rồi, tôi nghe đâu đó câu đố vui như vầy: Con gì dài nhất thế giới? Trả lời cở nàocũng sai. Đó là…con tôm Việt nam. Tại sao? Vì con tôm Việt Nam đâù thì ở VN nhưngmà cái mình thì qua tận Liên Xô, Âu châu gì lận. Dài lắm chứ, phải không? Nhưng màxét ra thì chưa chắc dài hơn bài thơ tình đầu tiên của tôi đâu nha. Tôi có làm một bài thơtừ khi còn ở VN vào cuối năm 1979 và mãi mới vừa xong…tại Mỹ cách đây mấy tuần.Như vậy nó cũng dài bắt qua cả một đại dưong chứ giởn sao? Mà nếu tính cả yếu tố thờigian 32 năm sau thì tôi nghĩ là nó còn ngầu hơn con tôm VN nhiều. Đồng ý chứ? Nhưngchắc là bạn sẽ thắc mắc thơ gì mà dài và lâu dữ vậy ha, phài không? Dĩ nhiên là cái gìcũng có cái lý của nó.Mùa hè năm đó, tôi mới bị đuổi học vì lý do khai man lý lịch thi đại học. Gặp đúng lúcmột thằng bạn học cũ tên là Khắc Cường, gọi là KC cho tiện, cũng từ Sư Phạm Sông Bétrở về cũng lý do tương tự. Cùng cảnh ngộ, vô công rỗi nghề, lại gần nhà nhau nên tôihình như có mặt thường trực tại nhà KC mỗi ngày đánh cờ tướng cho qua thì giờ chờngày vượt biên, và cũng học lỏm của nó vài ngón đàn guitar làm vốn cua đào sau này.Vậy là sinh chuyện. Nhàn cư vi bất thiện mà.Tôi để ý đối diện xê xế nhà KC có một cô trông ngộ ôi là ngộ, chiều nào cũng đi làm về.Đi làm chứ không phải đi học vì cô ta chỉ mặc đồ thường chứ không áo dài trắng như tấtcả nữ sinh thời bấy giờ. Thấy riết rồi sinh …ghiền. Tôi hòi KC “người đẹp” ở đâu? Nócung cấp ngay cho tôi một bản lý lịch trích ngang khá đầy đủ: nàng tên là Đỗ Thị ThuTâm, đang đi làm cô giáo phụ giũ trẻ cho một trường mẫu giáo gần đây, chủ yếu là để giữhộ khẩu cho gia đình khỏi bị đi kinh tế mới. Tôi thắc mắc “hàng độc” như vậy ở bên cạnhsao mày không dzô (hay là chưa dzô?). Nó nói Bụt nhà không thiêng. Tao với “nó” biếtnhau quá. Má nó cũng quen má tao, lỡ dzô không được thì… bể mặt hàng xóm. Với lại,nó trịnh trọng cảnh cáo tôi là nàng trông thì còn trẻ nhưng thật ra là “dzà” hơn tụi mìnhmột, hai tuổi gì đó à nhe. Tôi nói không sao không sao. Tình yêu thì đâu phân biệt tuổitác. Bụt nhà mày không thiêng, thôi để Bụt nhà tao thiêng cho. Nó nói OK, với điều kiệnlà tôi phải tự lực cánh sinh. Nó chỉ cung cấp tin tức và đóng vai cố vấn trong bóng tối màthôi. Vậy là đủ quá rồi, còn đòi gì hơn? Thằng KC bèn thảo ngay một kế hoặch cho tôihành động.Tưởng là kế hoặch gì cao siêu lắm, ai ngờ chỉ là chiêu “Ngày Xưa Hoàng Thị” tức là mỗisáng nó xúi tôi cứ xách xe chờ ở đầu ngõ, đợi nàng đạp xe ra là tôi chỉ việc cắm cổ theosau. Tưởng là đôc chiêu ghê gớm gì chứ đạp xe theo sau mấy cô thì tôi cũng rành sáucâu. Nhưng nó nói rằng con gái khôn lắm. Mày theo nó khoảng 3 ngày là nó biết ngay cóthằng muốn dê. Cở một hai tuần sau bỗng nhiên mày thấy nó đạp châm lại, tức là “em”đã chịu, và chờ cho mày tới làm quen. Còn như trường hợp “em bỗng đạp nhanh lên, thìđó không phải là “em” không chịu, mà là “em” chỉ muốn thử cơ mày tới đâu mà thôi,đừng lo. Vậy đó, theo lời KC thì tôi chỉ từ thắng tới… huề. Không có đường thua.Mà nó nói cũng khá đúng. Chỉ vài ngày sau là nàng đã biết có người theo. Tôi thấy nàngđạp xe mà thỉnh thoảng liếc nhìn về phía sau. Vấn đề là nàng vẫn không tỏ vẻ gì đi chậmlại, hay nhanh lên như thằng KC suy đoán. Nàng vẫn giữ tốc độ thường lệ một càch khóhiểu. Hai tuần trôi qua mà tôi vẫn như củ không có gì tiến triển. Cố vấn KC có vẻ hơi sốtruột, trong khi tôi thật sự thích thú với trò chơi này. Nói chi hai tuần chứ mà ba bốn tuầnnữa cũng không sao. Ngày trước sư huynh họ Phạm chỉ ngân nga sơ sơ em tan trường vềanh theo Ngọ về mà nổi tiếng như cồn, bây giờ thì tôi mỗi sáng em đi dạy học, tôi theosau lọoc cọoc, cũng đâu có kém gì?Nói vậy, nhưng không lẽ cứ đạp xe theo sau cả năm hay sao? Cũng phải tới lúc tiếnchiếm mục tiêu chứ. Nhất là cố vấn KC cứ dọa dẩm nếu tôi không hành động nó sẽkhông ủng hộ nữa. Thấy tôi vẫn còn ngần ngại, nó an ủi là ngày mai khi tôi bắt đầu chiêuthứ hai của kế hoặch nó sẽ theo sau ủng hộ tinh thần. Nếu tôi bị tịt ngòi bí lối quá thì nósẽ đạp xe lên cứu bồ. Đằng nào thì cũng quen sẵn với cô giáo nhỏ rồi. Chỉ cần nó “điềuhợp chương trình” chút xiú là mọi chuyện sẽ êm thắm ngay, đừng lo. Tôi nghĩ thầm nếuvậy sao mày không điều hợp từ đâu luôn cho tiện, lại bắt tao phải gồng mình làm quennàng một mình chứ. Nghĩ vậy mà không dám nói ra sợ nó giận thì hư bột hư đường hết.Tuy nhiên nghe nó hứa sẽ làm Lê Lai cứu chúa cũng yên tâm phần nào.Sáng hôm sau là ngày quyết định. Như thường lệ, cô giáo nhỏ vừa đạp xe ra khỏi hẻm làtôi phóng xe theo. Phía sau nữa là thằng KC giữ lời hứa cũng đạp xe sau tôi một đoạn.Tôi chỉ có khoảng 20 phút để thi hành kế hoach. Chần chừ một chút nàng mà tới trườnglà coi như xong, bao nhiêu dự tình sẽ tiêu thành mây khói.Qua gần nữa đọan đường mà tôi vẫn chưa dám mở lời mặc dù là đã theo sát nàng lắm rồi.Bánh xe trứơc của tôi đã kế ngay bánh xe sau của nàng. Nhưng mà bao nhiêu câu văn ...