Kì 1 Tiếng gào khóc và những thanh âm lạ lẫm cứ liên tục gõ leng keng vào tâm trí cô như một vết dao cứ cứa đi cứa lại vào thành tim đang chảy máu.
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Bản án tình yêu - Kì 1 Bản án tình yêu - Kì 1Kì 1Tiếng gào khóc và những thanh âm lạ lẫm cứ liên tục gõ leng kengvào tâm trí cô như một vết dao cứ cứa đi cứa lại vào thành tim đangchảy máu.Mùa đông, có tuyết. Và sự ra đi đột ngộtNhư đã không còn cơ hội gặp Vũ nữa rồi. Kể từ khi người ta tìm thấyxác cậu trong phòng ký túc xá vương toàn thuốc an thần và loanglổ vệt máu rỉ ra từ cổ tay. Như đón cậu ở sân bay hoàn toàn là chiếcbình vô tri lạnh ngắt được phủ một tấm vải lụa trắng. Mẹ Vũ nhưngười mất hồn, còn bố cậu chỉ sau hai ngày bỗng chốc già sọm đi. Cáingày thời tiết ảm đạm, chỉ có gió ùa về thổi tung hết cả một khoảngtrống trong đầu Như, để lộ ra khoang ký ức tràn ngập hình ảnh khixưa của Vũ.Tiếng gào khóc và nhưng thanh âm lạ lẫm cứ liên tục gõ leng kengvào tâm trí cô như một vết dao cứ cứa đi cứa lại vào thành tim đangchảy máu. Cô nghe thấy tim mình vỡ vụn, phảng phất như rơi xuốngmột chiếc hố đen ngòm mà không tìm thấy cách nào lên trở lại mặtđất.Như thậm chí còn không thể khóc. Dường như cô không thể đànhtâm nhận lấy sự thật khốc liệt ấy. Vũ chết rồi ư? Khi chẳng kịp để lạicho cô cái gì. Kể cả một lời tạm biệt, hay nhắn nhủ, kể cả một vật kỷniệm. Tất cả đều không. Một người mà mới vài ngày trước thôi vẫngọi điện thoại đường dài quốc tế với cô, buôn đủ thứ về chuyện sinhhoạt, học hành, nghe cô ca cẩm về thời tiết cũng như những chuyệnđiểm chác nhỏ nhặt, về khoản học bổng mới trượt khỏi tay, về nhữngý định còn mịt mờ xa tít tắp.Một người bạn thân thiết như thế, một người mà có thể san sẻ mọiđiều mà không cần dè chừng như thế, ấy vậy mà trong khoảnh khắcđã biến mất khỏi cuộc đời cô, không dấu vết.Không cách nào để níu kéo, hay kiếm tìm.Cũng không cách nào để coi đây là một cơn ác mộng để gắng sức lôitâm thức tỉnh lại. Chỉ là một sáng chợt tỉnh dậy mới cảm nhận đượcrõ rệt sự mất mát là như vậy.Tự tử!Có hàng trăm lý do để con người ta tự tử, cũng có hàng trăm lý do đểcon người ta sẵn lòng bỏ lại tất cả những người thân để đột ngột ra đivĩnh viễn như thế. Ra đi một cách đơn độc, và cô đơn biết chừng nào.Thậm chí Như cũng không thể tưởng tượng ra hình ảnh của Vũ khiđưa dao lam lên mạch máu xanh ngắt ở cổ tay, rạch một đường sắcnhọn để nhìn máu chảy xuống cho đến lúc tim ngừng đập. Chính vìkhông biết nên cô không ngừng tưởng tượng hình ảnh ấy. Rồi saucùng là đau lòng, và mệt mỏi đến suy kiệt.Mặc cho mọi sự phản đối của gia đình, cộng thêm sự ngăn cấm củaHuy – bạn trai của Như, cô vẫn quyết tâm đặt vé máy bay đi Úc. Đểít nhất có thể tìm thấy những thứ còn sót lại cuối cùng của Vũ, ở đấy,dù chỉ là một chút thôi. Để ít nhất có thể biết lý do rõ ràng nhất choviệc cậu ra đi. Để ít nhất có thể giữ lại được một vài hình ảnh của cậuấy, rồi mới đủ tự tin luyện tập cách dũng cảm chấp nhận sự thật.- Như, em đừng như thế, Vũ đã chết rồi, đó là sự thật và em kể cả cócố gắng không muốn tin, thì đó cũng là sự thật!- Em biết chứ, Huy, nhưng em không thể thuyết phục được bản thânmình. Em luôn nghĩ rằng có thể cậu ấy chỉ là đang đùa với em thôi,hoặc cậu ấy đang giận dỗi mọi người. Lúc nào em cũng có cảm giáccậu ấy ở quanh quẩn đâu đó quanh đây, nhìn em cười, nhìn em khóc.-…- Những ngày này em không ngủ nổi, vì cứ chợp mắt lại là nhìn thấycậu ấy đang giơ tay về phía em, đang cười với em, gọi tên em. Vậythì làm sao em có thể chấp nhận nổi sự thật này đây?- Anh biết, em đã rất mệt mỏi, nhưng đó chỉ là trạng thái cảm xúctạm thời thôi, em đừng tiếp tục dằn vặt bản thân như thế!- Nhưng nếu em không trực tiếp đối mặt với sự thật, em sẽ không thểtừ bỏ được, Huy, hãy cho em đi!Rồi cuối cùng thì Như cũng chiến thắng. Không biết là do sự cố chấpcủa bản thân, hay là do vốn dĩ đó là kết thúc của mọi sự mệt mỏi củanhững người xung quanh cô. Hôm ra sân bay, bố mẹ Như khôngtheo cô ra tiễn, chỉ có Huy trao cho cô chiếc vali hành lý nhẹ tênhcùng ánh mắt phức tạp khó diễn tả thành lời.- Hay là anh đi cùng em? Làm sao anh có thể an tâm để em đi mộtmình đến nơi xa như thế?- Đừng, chỉ một mình em thôi, một mình em đi, và em sẽ trở lại. Vũcũng đã từng một mình tới nơi ấy như thế, em cũng sẽ làm được thôi!- Lỡ em không giữ lời hứa với anh, không trở lại nữa thì sao?- Đừng ngốc vậy Huy, em có lý trí, em sẽ không như vậy đâu, em sẽkhông chết theo Vũ, em chỉ muốn tìm hiểu lý do cậu ấy ra đi, rồi emsẽ trở lại, sống thật tốt, và để cho cậu ấy yên nghỉ.- Anh có thể tin em không? Anh không thể an tâm để em đi như thếđược, dù là lý do gì và dù em có hứa hẹn thế nào.- Em đâu phải là đứa trẻ con, em có trách nhiệm với lời nói của em.Huy, nếu yêu em thì xin anh hãy tôn trọng quyết định của em.- Vậy được, hứa với anh, sẽ sớm trở về.- Em hứa!***Máy bay hạ cánh xuống sân bay quốc tế Canberra của nước Úc, Nhưxốc lại cổ áo, từng đợt gió mang theo hơi tuyết thổi đến hất tung máitóc dài. Canberra đang ở thời điểm cuối mùa đông, như ...